Đi Hồng Kông 1
Ngày hôm sau, Tô Trọng Thanh nói với Tô Đình Khiêm kế hoạch của mình.
Bác cả ruột muốn về nước đầu tư, đương nhiên Tô Đình Khiêm không thể không giúp đỡ. Ngày hôm sau, một đoàn người đến Quảng Châu.
Tô Trọng Thanh muốn đi khảo sát thực địa để kinh doanh khách sạn năm sao, đến Quảng Châu, bọn họ ở luôn khách sạn đó.
Phó Mạn Hoa và Trác Tuệ Cầm còn bận việc nên ở lại Quảng Châu một đêm, sau khi tạm biệt Tô Trọng Thanh và những người khác, bọn họ đưa con trở về Quảng Tây.
Trong mấy ngày tiếp theo, Tô Đình Khiêm đưa Tô Trọng Thanh và mấy người khác đi thăm nhà máy và công ty của nhà mình, lại thành lập văn phòng đầu tư, giới thiệu mạng lưới quan hệ của mình cho bọn họ làm quen, còn dẫn bọn họ đến thăm ba đặc khu kinh tế khác của tỉnh Quảng Đông trong hai ngày để khảo sát hoàn cảnh đầu tư ở nơi đó.
Thậm chí Tô Mạt còn mời các đồng nghiệp từ văn phòng chiêu thương đến để trò chuyện với bọn họ về quy hoạch đại khái của chính phủ trong hai năm qua, đồng thời cung cấp cho bọn họ tài liệu tham khảo.
Ngay cả Canh Trường Thanh cũng được yêu cầu dành thời gian để gặp mấy người Tô Trọng Thanh.
Mọi chuyện được sắp xếp rất hợp lý, tận tâm tận lực, cố gắng hết sức để cung cấp cho bọn họ tham khảo và trợ giúp trong khả cô tốt nhất của mình.
Những gì Tô Trọng Thanh và nhóm của mình nhìn thấy trong mấy ngày nay là điều mà các nhà đầu tư khác không thể sờ tới được trong vòng nửa năm, một năm.
Tô Trọng Thanh cũng xúc động mãi, ông cụ căn dặn Tô Cảnh sau khi về nước đầu tư thì nhất định phải cùng mấy người Tô Đình Khiêm giúp đỡ bọn họ, tuyệt đối không thể làm bất cứ điều gì tổn hại đến lợi ích của người thân.
Sau khi tìm hiểu mấy ngày qua, Tô Trọng Thanh càng có cái nhìn lạc quan hơn về thị trường quốc nội. Một nơi có tiềm năng phát triển như thế, ông cụ dự định để Tô Cảnh về nước tọa trấn, còn mình thì khai thác thị trường bên này.
Về phần một nhà con trai cả, sau nhiều năm như vậy đã bị bên kia đồng hóa từ lâu. Để bọn họ về nước, nói không chừng sẽ còn xảy ra chuyện xấu, thôi cứ để bọn họ ở lại nước Mỹ bên kia đi.
Đợi đến lúc thời cơ chín muồi, việc kinh doanh ở Mỹ sẽ được giao cho gia đình con trai cả, việc kinh doanh trong nước sẽ được giao cho gia đình con trai thứ hai. Về phần thằng ba không có bất kỳ cống hiến nào trên phương diện làm ăn, đến lúc đó chia cho một ít tài sản và tiền mặt, lại cho thêm ít cổ phần công ty là được rồi.
Những gì cần biết đều đã rõ ràng, Tô Trọng Thanh không định chậm trễ ở trong nước nữa, ông cụ nên nhanh chóng trở về thu xếp mọi việc cần thiết xong xuôi, sau đó huy động tài chính để về nước đầu tư.
Hôm sau, nhóm người Tô Trọng Thanh làm xong thủ tục và di chuyển từ thành phố Thâm Quyến đến Hồng Kông, rồi từ Hồng Kông đến nước Mỹ. Đồng hành còn có hai anh em Tô Dịch Viễn và Tô Mạt.
Bên ngoài, hai anh em đi tiễn mấy người Tô Trọng Thanh, nhưng thật ra hai người mang đồ đến Hồng Kông đấu giá.
Nhà họ Tô đã thắng quyền khai thác mỏ than, nhưng trong giai đoạn đầu khai thác cần phải đầu tư rất nhiều vốn. Phần lớn số tiền kiếm được của mấy công ty đã được đầu tư vào việc mở rộng sản xuất, số tiền có thể huy động vẫn có hạn, bọn họ vẫn phải bán thêm một vài thứ.
Trong mấy năm qua, Tô Mạt và Lục Trường Chinh đã vay tiền dưới nhiều cái tên khác nhau, lại "tìm" về không ít đồ vật có giá trị không nhỏ.
Mặc dù Tô Đình Đức và Tô Đình Khiêm rất thắc mắc tại sao Lục Trường Chinh luôn có thể tìm được những vật này, nhưng khi nghĩ rằng có lẽ lực lượng bộ đội đặc biệt có đường tắt đặc biệt nào đó nên cũng không tìm hiểu đến cùng, chỉ dặn Lục Trường Chinh phải chú ý, đừng để ảnh hưởng tới công việc của mình.
Tiền mất đi thì có thể kiếm lại, nếu như tương lại bị ảnh hưởng thì sẽ là chuyện lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-441.html.]
Sau khi đưa nhóm người Tô Trọng Thanh ra sân bay, hai anh em đến gặp người tổ chức cuộc đấu giá và giao đồ cho họ.
Lần này bọn họ cần tương đối nhiều tài chính nên đã mang theo khá nhiều đồ, khoảng chừng mười mấy món, bao gồm cả thư pháp và tranh chữ nổi tiếng, đồ trang trí cổ, vòng tay phỉ thúy và đồ trang sức hoàng kim vô cùng có giá trị cất giữ.
Đi Hồng Kông 2
Những thứ này có giá trị cực lớn, bọn họ cũng phải dùng một chút quan hệ thì mới có thể mang chúng tới đây.
Khi người tổ chức nhìn thấy những thứ họ mang đến thì hai mắt người này sáng lên, tỏ vẻ mình nhất định sẽ giúp bọn họ lấy được một cái giá tốt. Trong những năm gần đây, ý thức của người dân đại lục đã thức tỉnh, những thứ tốt như vậy hiếm khi được tung ra.
Người tổ chức cuộc đấu giá này được giới thiệu là ông Hoắc, người này rất có tiếng ở Hồng Kông. Đây không phải là lần đầu tiên hai anh em mang đồ đi đấu giá nên cũng tin được đối phương, sau khi đưa đồ cho đối phương, bọn họ rút lui.
Trong khi chờ đấu giá, hai anh em lại đi làm việc riêng.
Đây không phải là lần đầu tiên cả hai đến Hồng Kông. Trong bốn năm qua, Tô Dịch Viễn vì chuyện làm ăn, Tô Mạt vì công việc nên đã tới đây khá nhiều lần. Hai người cũng có những người bạn quen ở đây nên khi đến đây, đương nhiên phải đến thăm và giữ liên lạc tình cảm rồi.
Trong khi đi thăm bạn bè, Tô Mạt đã đến một số tiệm cầm đồ và bí mật bán không ít vàng miếng.
Trong không gian của cô có rất nhiều hòm vàng miếng, ở trong nước không tiện lấy ra nên mỗi lần tới Hồng Kông, cô đều lén bán một ít.
Kể từ năm 1980, giá vàng quốc tế đã tăng vọt. Năm 1980, nó tăng vọt lên hơn 600 đô la Mỹ một ounce. Trong những năm tiếp theo, nó cũng ổn định ở mức khoảng 450 đô la Mỹ một ounce. Về cơ bản, một khối vàng miếng có thể bán được 1500 đến 2000 đô la Hồng Kông.
Sau đó, Tô Mạt lại đến mấy tiệm thuốc uy tín lâu năm để bán mấy cây nhân sâm rừng.
Trước mắt, ở trong nước nhân sâm rừng không được giá nên mỗi lần Tô Mạt tới Hồng Kông đều sẽ tìm cơ hội bán một chút.
Tại Hồng Kông, nhân sâm rừng chân chính có giá khởi điểm từ 10000 nhân dân tệ. Phẩm chất của nhân sâm rừng do Tô Mạt thúc đẩy sinh trưởng đương nhiên không cần phải nói, về cơ bản mỗi cây đều có thể bán với giá hàng chục nghìn nhân dân tệ.
Trong mấy năm qua, số tiền Tô Mạt bán nhân sâm rừng và vàng miếng tiền đã lên tới con số hơn hai triệu nhân dân tệ. Cô vẫn luôn cất số tiền này trong không gian và chưa bao giờ lấy ra sử dụng.
Tô Mạt tìm hiểu từ chỗ bạn bè của mình biết rằng trong giai đoạn này, thị trường bất động sản Hồng Kông đang trên bờ vực sụp đổ. Hai tháng này, nhiều tòa nhà đang được bán phá giá với giá rất thấp.
Tô Mạt dự định lúc này sẽ tiêu số tiền có trong tay, thừa dịp giá nhà đang thấp để mua một số bất động sản, chờ sau này giá nhà tăng lên thì lại bán chúng đi.
Sự hỗn loạn trên thị trường bất động sản Hồng Kông là do ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu và các cuộc đàm phán về vấn đề Hồng Kông, nó đã gây ra cuộc khủng hoảng niềm tin của người dân Hồng Kông. Kể từ năm 1982, giá bất động sản đã giảm điên cuồng và đến năm 1983, giá bất động sản đã trên bờ vực sụp đổ.
Nói là làm, Tô Mạt tìm môi giới bất động sản và nói về nhu cầu sở hữu nhà của mình.
Lúc này có rất nhiều người bán bất động sản, trong tay công ty môi giới bất động sản cũng có rất nhiều bất động sản, họ nhanh chóng sàng lọc ra một loạt bất động sản phù hợp với nhu cầu của Tô Mạt.
Giá nhà hiện tại ở Hồng Kông tính theo mét vuông là khoảng 4000 đến 7000 đô la Hồng Kông trên một mét vuông. Vào thời điểm này, lương của người lao động bình thường ở Hồng Kông là khoảng 2.500 nhân dân tệ, chỉ cần tiền lương hai tháng là có thể mua được một căn nhà. Đối với Hồng Kông tấc đất tấc vàng mà nói, giá nhà đất thực sự đang chạm đáy.
Tô Mạt đi theo môi giới một ngày, cuối cùng mua được một văn phòng và 2 căn nhà ở.