Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 442

Đi Hồng Kông 3

Văn phòng rộng khoảng 200 mét vuông, giá chốt là 6000 đô la Hồng Kông một mét vuông. Mặc dù hiện tại vị trí của nó chỉ ở mức trung bình, nhưng Tô Mạt biết nơi này sẽ phát triển trong vài năm nữa nên khi nhìn thấy nó, cô đã quyết định mua ngay.

2 căn nhà ở có giá khoảng 5000 đô la Hồng Kông một mét vuông, cả hai đều có diện tích khoảng 60 mét vuông. Mặc dù là một tòa nhà cũ nhưng khu vực này có rất nhiều người nên rất dễ cho thuê.

Sau khi xem xét cẩn thận, Tô Mạt đã ký hợp đồng với môi giới, về phần người đại lục muốn mua nhà ở Hồng Kông như thế nào, môi giới vạn năng sẽ giúp cô làm tốt những thủ tục này.

Hai bên thống nhất ngày hôm sau sẽ qua để ký hợp đồng với chủ nhà, làm các thủ tục và thanh toán cho chủ nhà.

Ngày hôm sau, khi Tô Mạt mang theo một bao tiền tới, sắc mặt của môi giới và chủ nhà đều hơi thay đổi, cho rằng cô đến từ một băng nhóm nào đó đến đây để rửa tiền nên thái độ đối với cô càng cẩn thận từng li từng tí, sợ mình không cẩn thận lại chọc tới xã hội đen.

Với sự hiểu lầm này, mọi thủ tục đều được xử lý cực nhanh, chỉ trong một ngày, Tô Mạt đã lấy được ba xấp hợp đồng bất động sản. Cô không thể không cảm thán tốc độ của người Hồng Kông, chẳng trách nhiều doanh nhân Hồng Kông mới tới nội địa đầu tư đều bị hiệu suất làm việc ở đó làm cho sụp đổ.

Mua nhà ở Hồng Kông không giống nội địa, không cần giấy chứng nhận bất động sản mà chủ yếu dựa trên các giấy tờ do các công ty luật cấp, tất cả đều được in trên giấy A4 và thành một chồng dày.

Sau khi mua nhà, Tô Mạt cảm thấy rất vui vẻ, cô đến một nhà hàng cao cấp để tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon.

Khi sắp ăn xong, qua cửa sổ sát đất, cô nhìn thấy Tô Dịch Viễn đang mua thứ gì đó ở cửa hàng trang sức cách đó không xa, sau khi dùng bữa xong, Tô Mạt vội vàng chạy tới đó.

Lúc Tô Mạt đến nơi thì Tô Dịch Viễn đã rời đi.

Dù sao cũng đến cửa hàng rồi, Tô Mạt chọn mấy sợi dây chuyền ngọc trai, định mua về tặng mấy người lớn trong nhà.

Trong khi chờ nhân viên bán hàng đóng gói sản phẩm, Tô Mạt nhất thời tò mò nên hỏi thăm nhân viên xem vừa rồi Tô Dịch Viễn đã mua thứ gì.

"Quý ông vừa mua một chiếc vòng cổ phiên bản giới hạn được ra mắt theo mùa, chỉ có ba chiếc ở Hồng Kông. Sản phẩm mới về hôm qua, giờ chỉ còn một chiếc, cô có muốn xem qua không?" Nhân viên bán hàng tươi cười rồi nhanh nhẹn đi lấy chiếc dây chuyền kia từ quầy hàng ra.

Cửa hàng trang sức này xem như là một thương hiệu tầm trung, đồ trang sức trong đó không hề rẻ, Tô Mạt mua một lúc ba chiếc vòng cổ ngọc trai, nhìn cách ăn mặc của cô, nhân viên bán hàng tưởng cô là con gái một gia đình giàu có, nên đương nhiên đã đề xuất rất nhiệt tình.

Tô Mạt nhìn chiếc vòng cổ, một mặt dây chuyền ngọc trai màu hồng khảm kim cương, kết hợp một sợi dây chuyền bạc đeo lên xương quai xanh, trông có vẻ nhẹ nhàng, sang trọng và trang nhã, rất phù hợp cho các cô gái trẻ đeo.

Thấy trong nhà không có ai thích hợp đeo cái này nên Tô Mạt nghĩ rằng Tô Dịch Viễn mua làm quà cho khách hàng.

Tô Mạt nhìn xong thì bảo nhân viên bán hàng cầm lại sợi dây chuyền, cô không thích đeo trang sức nên không mua.

Khúc nhạc đệm này nhanh chóng bị Tô Mạt lãng quên. Hai ngày sau, hai anh em trở về nước với số tiền đấu giá hàng chục triệu, rất nhanh đã vùi đầu cống hiến hết mình cho công việc bận rộn của mình.

Vào ngày nào đó của một tháng sau, Tô Mạt có việc hẹn Kiều Hoa Thanh ăn cơm, khi nhìn thấy chiếc vòng cổ cô ấy đang đeo, đôi mắt cô suýt rớt ra ngoài theo đường cửa sổ.

Cô thực sự không ngờ anh hai lạnh lùng ít nói của mình lại chơi lớn như vậy dưới mí mắt mọi người.

Tô Dịch Viễn và Kiều Hoa Thanh 1

Không sai, Tô Dịch Viễn yêu đương rồi.

Từ trước đến nay, Tô Dịch Viễn luôn không có hứng thú đến việc hẹn hò hay lập gia đình, những ngày tháng sống một mình sung sướng biết bao, sao phải tìm người đến trói buộc bản thân?

Có thời gian rảnh thà đi đàm phán thêm hai vụ kinh doanh còn hơn.

Anh ta lại không có áp lực phải nối dõi tông đường, anh cả và người em gái đã sinh hai đứa rồi, bốn đứa trẻ đều rất ngoan. Đợi đến khi anh ta già đi, bọn nhỏ sẽ không bỏ mặc anh ta, không phải băn khoăn đến cuối đời sẽ không có ai chăm sóc.

Vậy nên, Tô Dịch Viễn vẫn luôn tưởng rằng, anh ta sẽ là người kế vị Canh Trường Thanh, trở thành người đàn ông độc thân thứ hai của nhà họ Tô.

Cho đến khi, gặp được Kiều Hoa Thanh.

Cô nhóc là “đồ đệ” của em gái trong công việc, thường đến tìm cô ấy, khá thân với nhà họ.

Lúc đầu, Tô Dịch Viễn chỉ cảm thấy cô ấy có tính cách ngây thơ, mặc dù có chút ngốc nghếch, nhưng cũng khá hiếu học, là một đồng chí có chí tiến thủ.

Mấy lần khi đang bàn chuyện làm ăn, anh ta tình cờ thấy cô ấy trông ủ rũ như chim cút, thẫn thờ ngồi đần một góc.

Dáng vẻ ấy trông thật đáng thương, anh ta nghĩ đến cô ấy là “đồ đệ” của em gái, thuận tiện đã giúp đỡ cô ấy vài lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-442.html.]

Cô nhóc cũng hiểu tri ân báo đáp, anh ta giúp cô ấy, thỉnh thoảng cô ấy giúp anh ta chút việc, cứ dăm ba lần thế, hai người cũng dần quen nhau.

Công ty thường xuyên có việc cần thông qua văn phòng phòng chiêu thương, lúc đó em gái sẽ bận bù đầu, thế nên những việc lặt vặt, anh ta sẽ nhờ cô nhóc sắp xếp.

Không biết từ khi nào, Tô Dịch Viễn phát hiện dường như bản thân càng ngày càng quan tâm đến cô nhóc, vài ngày không gặp cô ấy là cả người bứt rứt.

Tô Dịch Viễn đọc rất nhiều sách, cuối cùng nhận ra có vẻ mình thích cô nhóc này rồi.

Tô Dịch Viễn giật thót, cảm thấy mình đúng là cầm thú, cô nhóc và anh ta cách nhau 11 tuổi, nếu như lớn hơn vài tuổi, nói không chừng còn có thể làm cha cô ấy không chừng, làm sao có thể trâu già gặm cỏ non chứ. Hơn nữa, cô ấy còn là “đồ đệ” của em gái. Nếu để em gái biết anh ta đang có ý với cô nhóc, em gái anh ta sẽ đập c.h.ế.t anh ta cũng nên.

Tô Dịch Viễn tỉnh cả người, bắt đầu giữ khoảng cách với Kiều Hoa Thanh.

Tuy nhiên chuyện tình cảm không nằm trong tầm kiểm soát của anh ta, càng xa cách, ngược lại càng nhớ. Đúng như câu nói: “Một ngày không gặp, nhớ đến điên cuồng”. Một thời gian không gặp nhau, mỗi lần anh ta nhắm mắt đều nhìn thấy khuôn mặt của cô nhóc.

Tô Dịch Viễn cảm thấy không ổn, nghi ngờ bản thân đã mắc bệnh gì đó, nên vào một lần khi đi công tác ở Hồng Kông, anh ta đã đến một bệnh viện để kiểm tra.

Mặc dù vai bác sĩ đang run bần bật, nhưng vẫn rất có trách nhiệm, nói với anh ta rằng, anh ta mắc tâm bệnh, trước giờ không có thuốc chữa, bảo anh ta hãy làm theo trái tim của mình, đừng kìm chế bản thân.

Nhưng làm sao anh ta có thể làm theo trái tim của mình đây? Nếu làm theo trái tim thì sẽ to chuyện mất.

Làm thế nào để giảm bớt nỗi lo âu đây? Đỗ Khang(*) xin trân trọng tài trợ!

(*) Đỗ Khang là một loại rượu truyền thống nổi tiếng và lâu đời hàng đầu của Trung Quốc

(*) Đỗ Khang là một loại rượu truyền thống nổi tiếng và lâu đời hàng đầu của Trung Quốc

Nhưng có vẻ không hữu ích lắm.

Một ngày nọ, sau khi uống rất nhiều Đỗ Khang, bằng cách nào đó anh ta đã đến dưới ký túc xá của cô nhóc, bắt gặp cô ấy vừa đi làm về.

Anh ta nghĩ đó chỉ là ảo giác nên đã nói rất nhiều điều với cô nhóc.

Không ngờ lần này cô nhóc không những cười mà còn bật khóc, nói với anh ta: “Cô ấy cũng vậy.”

Người xưa sẽ không lừa dối anh ta!

Cảm ơn Đỗ Khang đã biến suy nghĩ của anh ta thành hiện thực.

Tuy nhiên, cô nhóc có vẻ rất ngại ngùng, nói trước tiên muốn giữ bí mật, không để cho gia đình biết.

Mặc dù anh ta muốn nói ngay cho cả thế giới biết, Tô Dịch Viễn đang hẹn hò rồi, nhưng cô nhóc lại không muốn nói, cũng chỉ đành tạm thời giữ bí mật.

Còn cách nào nữa đâu?

Truyền thống của nhà họ Tô là luôn nghe lời vợ, sao anh ta làm trái được?

Đành nghe theo cô ấy vậy.

Tuy nhiên, nhìn một cô nhóc dễ thương như vậy mà không thể gặp nhau hàng ngày, còn phải lén lút vụng trộm, anh ta không chờ đợi được nữa.

Thế là anh ta nhân lúc đưa bác và những người khác đi Hồng Kông, anh ta đã mua cho cô nhóc một chiếc vòng cổ phiên bản giới hạn.

Cô nhóc rất thích, đeo vào cũng rất đẹp.

Tuy nhiên, anh ta còn hạnh phúc hơn.

Quả nhiên, không lâu sau, em gái đến hỏi anh ta, xem anh ta có giấu cô ấy điều gì không.

Anh ta giả vờ không hiểu, sau khi em gái hỏi vài câu, anh ta mới nhân cơ hội nói ra sự thật.

Chắc hẳn em gái tưởng mình đã tình cờ phát hiện ra điều gì đó khác thường, đừng bảo cô ấy còn tưởng cô ấy ngồi ngồi ăn cơm lù lù ở đấy mà anh ta không thấy nhé?

Chẳng qua là sự nghiệp em gái đã lớn mạnh, công ty nhà mình mà cũng liều mạng thế, còn không có thời gian nghỉ ngơi, nên đợi mãi cô ấy mới chịu mới hẹn cô nhóc đi ăn cơm, làm anh ta chờ dài cả cổ.

Hứ!

Bình Luận (0)
Comment