Tô Dịch Viễn và Kiều Hoa Thanh 2
Việc Tô Dịch Viễn hẹn hò giống như một quả b.o.m nổ tung, nổ kinh hồn đến mức Phó Mạn Hoa không lên lớp nữa, nhanh chóng xin nghỉ phép, chạy thẳng về Quảng Châu.
Mấy năm nay, bà dùng không ít quan hệ để giới thiệu đối tượng cho con trai mình, nhưng anh ta không chịu một ai, hoặc là không gặp, hoặc là làm cho con gái nhà người ta tức giận bỏ đi. Bà đã không còn ôm hy vọng nữa, tiếp nhận sự thật con trai mình muốn độc thân.
Kết quả tự dưng báo cho bà biết anh ta đã có người yêu, bà không ngạc nhiên sao nổi?
Sau mấy năm cải cách và mở cửa, Quảng Châu không còn như xưa nữa, ngày càng có nhiều người ở tỉnh khác đến, kéo theo việc du nhập một số nếp sống không đoan chính, thằng nhỏ đấy đừng để bị cô ả đê tiện, diêm dúa nào dụ dỗ đấy.
Bà thà để con trai mình sống độc thân, còn hơn để những kẻ vô đạo đức bước vào nhà mình.
Sau khi đợi Tô Mạt giải thích rõ tình hình, trái tim của Phó Mạn Hoa vừa thả lỏng lại thắt lại.
Cô gái này trẻ tuổi, gia thế tốt, công việc tốt, có học lực, từng du học, thật sự nhìn trúng con trai bà sao?
Tuy Dịch Viễn đẹp trai thật, cũng có chút tài sản, nhưng dù sao tuổi tác của anh ta cũng là một nhược điểm, năm nay anh ta đã 34 tuổi rồi.
Nếu là một cô gái có điều kiện bình thường, nhà họ còn có thể dựa vào điều kiện để san bằng khoảng cách tuổi tác, nhưng với điều kiện này của Kiều Hoa Thanh mà gả cho Dịch Viễn, người ngoài nhìn vào sẽ thấy cô ấy chịu thiệt.
Bây giờ cô nhóc mới 23 tuổi, khéo cũng không muốn kết hôn sớm, nói không chừng là quen Dịch Viễn được hai năm, đến khi cảm thấy không hợp nữa lại chia tay.
Suy cho cùng, người trẻ ngày nay khác với người trẻ ngày xưa, không phải yêu đương là sẽ kết hôn.
Con trai bà, bà hiểu, mặc dù anh ta không biết quan tâm người khác lắm, nhưng anh ta lại có tấm lòng son, một khi đã yêu là sẽ yêu cả đời.
Nếu cô nhóc mà chia tay ta, e rằng con trai bà sẽ cô độc cả đời mất.
Phó Mạn Hoa hơi lo lắng, bảo Tô Mạt ngày hôm sau mời Kiều Hoa Thanh ăn cơm.
Sau bữa ăn, tất nhiên Phó Mạn Hoa không thể không yêu thích cô nhóc này. Bà đã gặp nhiều loại người khác nhau, phẩm chất giản dị và chân thành của Kiều Hoa Thanh là điều bà thích nhất.
Và cũng có thể nhìn ra, cô nhóc cũng rất chân thành trong mối quan hệ với con trai mình. Hiếm khi gặp được một cô gái mà con trai mình thích, Phó Mạn Hoa đã thay đổi suy nghĩ, nhanh chóng chấp nhận việc này.
Sau khi trở về, Phó Mạn Hoa sai Tô Đình Đức đi nghe ngóng về tình hình nhà họ Kiều, nhất là sở thích của người lớn tuổi. Mặc dù Tô Mạt biết một chút, nhưng cũng chỉ là sơ sơ bên ngoài chứ không sâu lắm.
Sau khi Kiều Hoa Thanh gặp Phó Mạn Hoa về, nghĩ rằng cô ấy đã gặp gia đình của người yêu rồi mà gia đình cô ấy vẫn chưa biết cô ấy có người yêu, thế nên cô ấy vội gọi điện về nhà. Mẹ Kiều biết con gái bà đã tìm được người yêu ở Quảng Châu, còn là một doanh nhân, 34 tuổi, thì bùng nổ, cho rằng Kiều Hoa Thanh đã bị bọn doanh nhân nước ngoài đến đầu tư lừa gạt.
Mẹ Kiều cảm thấy m.á.u toàn thân dồn lên đầu, bà ấy không muốn nghe Kiều Hoa Thanh kể qua điện thoại, lập tức xin nghỉ phép, thu dọn quần áo, mua chuyến bay gần nhất đến Quảng Châu.
Bà ấy nhất định phải đích thân đi xem xem, là ai to gan dám lừa dối con gái nhà họ Kiều.
Nhà họ Kiều là một gia đình ngoại giao nổi tiếng, ông nội của Kiều Hoa Thanh là một nhà ngoại giao tiếng tăm, hầu hết các chú và anh trai của cô ấy đều làm việc trong Bộ Ngoại giao, họ là một gia đình có danh tiếng ở Bắc Kinh.
Sau khi Kiều Hoa Thanh tốt nghiệp sớm, ban đầu gia đình cô ấy muốn sắp xếp cho cô ấy vào Bộ Ngoại giao, tuy nhiên, khi còn là du học sinh, cô ấy đã bị Tô Mạt “tẩy não”, vì đam mê phục vụ đất nước nên rất muốn vào phòng chiêu thương với Tô Mạt.
Kiều Hoa Thanh là con gái út trong gia đình, rất được người lớn yêu chiều, cô ấy làm loạn đòi đi thế thì người lớn cũng không thể ngăn cản. Ngoài ra, họ còn đi nghe ngóng về tính cách của Tô Mạt, nếu thật sự muốn theo cô ấy, con gái của họ sẽ được rèn luyện rất nhiều, nên họ đồng ý để Kiều Hoa Thanh đến Quảng Châu.
Khi Kiều Hoa Thanh nghe cha nói mẹ cô ấy đã lên máy bay tới Quảng Châu thì bị dọa hết hồn, cô ấy cảm thấy mình gặp rắc rối to rồi.
Cô ấy vội vã đến gặp Tô Dịch Viễn, kể cho anh ta nghe về chuyện này
Tô Dịch Viễn đang lo sầu tìm cách để Kiều Hoa Thanh đưa anh ta về gặp cha mẹ c, không ngờ cơ hội lại đến nhanh thế. Tô Dịch Viễn mừng thầm, nhưng không lộ ra trên mặt, bình tĩnh an ủi cô nhóc, trấn an cô ấy là anh ta sẽ xử lý được.
Hai người nhanh chóng đến sân bay để đón người.
Khi mẹ Kiều nhìn thấy Tô Dịch Viễn, thầm thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, anh ta không phải là loại đàn ông trung niên bụng phệ như bà ấy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-443.html.]
Mẹ Kiều âm thầm đánh giá, phát hiện ra Tô Dịch Viễn cao ráo, chân dài, rất đẹp trai, ăn mặc lịch sự, nhìn không giống người ở độ tuổi ba mươi chút nào.
Bà ấy đoán rằng đứa con gái ngốc nghếch của mình đã bị cái vẻ bề ngoài này lừa gạt.
Tuy mẹ Kiều không hài lòng khi con gái tìm người yêu lớn tuổi như vậy, nhưng bà ấy thấy người này cư xử và ăn nói rất lịch sự, bà ấy cũng không muốn làm người ta mất mặt ở chỗ đông người, chỉ đáp lại vô cùng khách sáo.
Ngay cả khi Tô Dịch Viễn đề nghị ra ngoài ăn tối, bà ấy cũng từ chối. Bà ấy không muốn tiếp xúc nhiều hơn với anh ta, khi chưa hiểu rõ.
Tô Dịch Viễn không cố chấp nữa mà đưa hai mẹ con họ đến ký túc xá của Kiều Hoa Thanh. Sau đó anh ta nói với Kiều Hoa Thanh, lát nữa anh ta sẽ bảo người mang đồ ăn đến cho cô ấy để cô ấy đỡ nấu nướng rồi mới rời đi.
Biểu hiện đúng mực của Tô Dịch Viễn đã giúp anh ta ghi được nhiều điểm hơn trong lòng mẹ Kiều.
Tô Dịch Viễn và Kiều Hoa Thanh 3
Sau khi trở về nơi ở, mẹ Kiều sầm mặt hỏi thăm tình hình của cô ấy.
Cả nhà họ Kiều, người Kiều Hoa Thanh lo lắng nhất chính là mẹ mình, nên vội vàng cô ấy trình bày đầu đuôi ngọn ngành rất rõ ràng.
Mẹ Kiều nghe xong, những lo lắng trong lòng đã vơi bớt, nhưng đồng thời cũng có chút bực bội vì sắt không thể trở thành thép.
Nếu đã là người nhà họ Tô, chắc chắn thân phận không có vấn đề gì. Nhưng con gái bà chỉ vì người ta đã giúp đỡ nó vài lần, đã lén lút có tâm hồn thiếu nữ, con nhỏ này không cảnh giác gì cả.
Theo việc cải cách mở cửa đất nước, trong những năm gần đây đã có rất nhiều gián điệp ẩn nấp. Vì thế, năm nay nhà nước đã thành lập Bộ An ninh Quốc gia, để bảo vệ quá trình hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa, tăng cường công tác lật đổ gián điệp và đảm bảo an ninh quốc gia.
Những gia đình nắm giữ những chức vụ quan trọng như họ là con mồi béo bở của bọn gián điệp. Thế nên khi mẹ Kiều nghe nói Kiều Hoa Thanh đang có người yêu như thế, bà ấy đã vội vàng chạy tới.
Dù sao, xung quanh họ đã có tiền lệ, họ quen biết một gia đình nọ, con gái nhà đó kết hôn với một người trở về Trung Quốc đầu tư. Kết quả, kết hôn chưa đầy hai tháng thì phát hiện đối phương là gián điệp, cả gia đình bị ảnh hưởng rất lớn, cơ hội thăng tiến ngay trước mắt đã bốc hơi.
“Con đó!” Mẹ Kiều cốc vào trán Kiều Hoa Thanh: “Con đã quên hết những gì mẹ dạy con từ khi còn nhỏ rồi sao? Tại sao con lại không cẩn thận như vậy hả? Có lẽ người ta giúp con là nể mặt Tô Mạt thôi, thế mà con lại ngốc nghếch đi thích người ta thật à?”
“Lại nói, cậu ta lớn tuổi hơn con nhiều như thế, con xác định có thể giữ chặt cậu ta sao? Khéo đến lúc bị người ta lừa bán còn giúp người ta đếm tiền.”
“Không có đâu, anh ấy tốt với con lắm.” Kiều Hoa Thanh lẩm bẩm nói: “Làm gì có lớn tuổi lắm đâu? Ông nội cũng lớn hơn bà nội 10 tuổi còn gì, ông bà cũng sống hạnh phúc cả đời đấy thôi.”
Nhất thời mẹ Kiều không nói nên lời.
“Dù sao con cũng không quan tâm, con chỉ thích anh ấy thôi. Cha mẹ và người nhà của anh ấy rất thích con. Mẹ, mẹ đừng có phá đám đấy nhá.”
Mẹ Kiều:...
Bà ấy đã làm gì? Đổi lại là mấy câu nói như này ấy hả? Người ta nói gái lớn gả chồng là không sai chút nào.
Mẹ Kiều đang cố gắng dạy dỗ con gái, thì đồ ăn của Tô Dịch Viễn đã được mang đến, bị chuyện này cắt ngang, cơn tức giận mà mẹ Kiều đang ôm trong lòng đã vơi đi rất nhiều.
Ăn xong, mẹ Kiều gọi điện cho cha Kiều, kể lại tình hình cho ông ấy, bảo ông ấy tìm người nghe ngóng thêm về nhà họ Tô.
Phó Mạn Hoa thông qua Tô Dịch Viễn biết được mẹ Kiều đã đến Quảng Châu, vội vàng mua rất nhiều quà và nhờ Tô Dịch Viễn mang đến đó, thuận tiện nhờ anh ta hỏi xem có tiện gặp nhau không.
Con trai bà lớn hơn con gái nhà người ta rất nhiều, đương nhiên bà phải chủ động.
Nhà họ Tô có danh tiếng lẫy lừng, nhà họ Kiều vừa hỏi thăm đã có luôn kết quả. Sau khi nghe cha Kiều nói, mẹ Kiều cũng cảm thấy hài lòng, cho nên khi Tô Dịch Viễn nói Phó Mạn Hoa muốn gặp, bà ấy đã đồng ý.
Không muốn gặp cũng không được, bà ấy thấy có vẻ con gái mình khăng khăng không phải chàng trai kia thì không chịu cưới, thực ra cũng cảm thấy ngứa mắt, còn không bằng cha mẹ hai bên gặp mặt, định sẵn mối quan hệ, để đường đường chính chính quen nhau.
Trong hai năm đàn áp khốc liệt vừa qua, nhiều tên côn đồ đã bị kết án và xử bắn, không nên để hai đứa trẻ yêu nhau sâu đậm đến mức làm gì đó bất thường, bị người khác báo cáo lại to chuyện.
Sau khi Phó Mạn Hoa và mẹ Kiều gặp nhau, Phó Mạn Hoa cảm thấy con trai bà khó tìm được người yêu vì anh ta đã quá già nên rất ủng hộ mẹ Kiều. Mẹ Kiều vì nghĩ cho đầu óc chỉ toàn yêu đương của con gái mình, để sau này cuộc sống của cô ấy dễ dàng hơn, bà ấy cũng rất khách khí với Phó Mạn Hoa.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên hai người đã có cảm giác như bạn cũ, họ đã dùng bữa rất vui vẻ, thậm chí còn hẹn nhau đến thăm nhà họ Kiều.