Vương Thúy Mai 2
Vốn dĩ, Trịnh Quốc Thịnh là người có triển vọng nhất ở quê nhà, danh tiếng trong những năm qua rất tốt. Vì sự việc này mà danh tiếng của ông ta đã chìm xuống bùn, nhiều người than thở rằng người biết mặt nhưng không biết lòng.
Sau khi Trịnh Quốc Thịnh nghe được chuyện này từ những người thân khác, ông ta gần như mất bình tĩnh, gọi điện cho các em trai của mình, nhưng không ai quan tâm ông ta.
Ông ta về nói lại với cha mẹ và nhờ họ làm rõ cho ông ta, nhưng ông bà cụ Trịnh không hài lòng với quyết định đuổi họ về của Trịnh Quốc Thịnh, họ cũng muốn xem liệu họ có thể lợi dụng chuyện này, để ép thằng cả nói chuyện với người ta để có việc.
Đến lúc đó, mấy đứa cháu khác lên đây, bọn chúng sẽ có công ăn việc làm, khỏi phải suốt ngày nhìn sắc mặt của thằng cả.
Hai bên bàn bạc không tìm được tiếng nói chung, lại xảy ra cãi vã.
Trong thời gian đó, nhà họ Trịnh giống như bãi chiến trường, ba ngày cãi vã nhỏ, năm ngày cãi vã lớn. Danh tiếng tốt của Trịnh Quốc Thịnh trong gia đình cũng bị ảnh hưởng không ít.
Trịnh Quốc Thịnh cũng đến gặp Lục Trường Chinh, mắng anh vì đã gây chuyện. Lục Trường Chinh kể lại nội dung cuộc nói chuyện giữa hai bên, chỉ nói thêm một câu: “Tôi nói sự thật, là cha mẹ anh đã hiểu lầm.”, đã đuổi được ông ta đi.
Trịnh Quốc Thịnh không có lựa chọn nào khác, dù sao người ta không nói gì sai, là cha mẹ ông ta đã nghĩ sai.
Chưa kể, đôi ông bà cụ Trịnh vốn quen làm “chúa địa phương” ở quê nhà, khi mới đến thì họ vẫn ổn nhưng thời gian trôi qua, bản chất thật của họ bắt đầu lộ rõ ra qua hành động ngạo mạn, xúc phạm nhiều ông bà già đi theo quân đội.
Khi những người già quay về kể lại cho con cháu, đương nhiên họ sẽ không làm gì người già nên đổ hết trách nhiệm cho Trịnh Quốc Thịnh.
Vốn Trịnh Quốc Thịnh bị quấy rầy bởi chuyện ở nhà, giờ đến nơi làm việc cũng bị chỉ trỏ, bất cẩn cái lại phạm phải một loạt sai lầm nên bị xử phạt.
Vốn dĩ, Trịnh Quốc Thịnh không có năng lực vượt trội, không công, không tôi, chỉ cần chịu đựng thêm vài năm nữa là lại được thăng cấp. Bây giờ ông ta đã bị xử phạt, rất có thể tiền đồ của ông ta sẽ dừng lại ở đây.
Sau đó, Trịnh Quốc Thịnh phát hiện ra rằng cha mẹ mình đã xúc phạm ai đó, và đó là lý do tại sao ông ta bị người ta nhắm vào. Ông ta phát điên, bắt đầu kiểm soát lời nói và hành động của đôi vợ chồng già, từ đó mối quan hệ của ông ta với cha mẹ càng trở nên tồi tệ.
Không giống như sự thất bại trong sự nghiệp của Trịnh Quốc Thịnh, sự nghiệp của Vương Thúy Mai có thể nói là con đường rộng mở.
Vốn dĩ, Vương Thúy Mai có tài ăn nói, lại là một người liều lĩnh, nếu không trước đây bà ta đã không dám làm con buôn.
Sau khi nhà hàng mở cửa hàng mới, Tô Đình Khiêm đã chuyển Vương Thúy Mai đến cửa hàng mới làm nhân viên bán hàng.
Mặc dù lương cơ bản của nhân viên bán hàng tương đối thấp nhưng có hoa hồng. Cửa hàng mới mà Vương Thúy Mai đến làm nằm ở một vị trí tốt, đây là khu phát triển mới có nhiều người đầu tư và công nhân nước ngoài qua lại nên buôn bán rất tốt. Vừa mới được chuyển qua một tháng, lương đã hơn 70 nhân dân tệ rồi.
Khi ngày càng có nhiều người đến đó, công việc kinh doanh tốt hơn và lương cũng tăng lên. Trong vòng hai năm, lương của Vương Thúy Mai đã vượt qua Trịnh Quốc Thịnh.
Đối với những người như Trịnh Quốc Thịnh, đây thực sự là một nỗi nhục ê chề, không thể chịu đựng được.
Thế là, Trịnh Quốc Thịnh lại bắt đầu tác yêu tác quái, gàn dở đi châm chọc Vương Thúy Mai, thỉnh thoảng ông ta lại soi lỗi hòng đàn áp bà. Mối quan hệ giữa vợ chồng vốn đã dịu bớt do sự đối đầu với cha mẹ lại trở nên tồi tệ. Nhiều năm qua Vương Thúy Mai đã đi đến nhiều nơi, suy nghĩ của bà đã khác xa so với khi còn làm nội trợ, đương nhiên bà không thể để ông ta đàn áp, vậy nên hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau, thậm chí còn tính đến việc ly hôn.
Sau này, con trai lớn của Vương Thúy Mai yêu đương, con gái học lớp 12, con trai thứ cũng học lớp 9, đây đều là những giai đoạn quan trọng.
Vì tương lai của các con, Vương Thúy Mai không thể không mềm lòng, cố gắng nhường nhịn Trịnh Quốc Thịnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-445.html.]
Bà nghĩ cứ cố nhịn thêm chút nữa rồi định sống cả đời như thế.
Tuy nhiên, việc Trịnh Hồng Hạ thi trượt kỳ thi tuyển sinh đại học đã làm cơn thịnh nộ của Vương Thúy Mai bùng nổ.
Vương Thúy Mai 3
Nhà họ Trịnh mấy năm nay cãi nhau, ảnh hưởng rất lớn đến việc học của hai đứa con.
Đặc biệt là Trịnh Hồng Hà, vốn đã không có thiên phú gì, thành tích học tập ổn hoàn toàn là nhờ cô ấy đủ chăm chỉ.
Khi vợ chồng già nhà họ Trịnh không đến, Vương Thúy Mai hầu như không để cô ấy đụng vào chuyện trong nhà, bảo cô ấy cứ học đi.
Bản thân Vương Thúy Mai cũng chịu thiệt thòi vì thất học, bà ta không muốn con gái mình giống mình, huống chi bên cạnh còn có những tấm gương như Tô Mạt và Lục Tiểu Lan vào đại học rất có triển vọng, tự nhiên Vương Thúy Mai càng coi trọng việc học tập của đứa nhỏ.
Tuy nhiên, ông Trịnh bà Trịnh đã mấy năm này ở quê đã quen lười biếng, đến viện gia chúc cũng không thể chịu khó, công việc hàng ngày của bọn họ là khoe khoang và trò chuyện với những ông bà già khác theo quân ở viện gia chúc, ở nhà cũng không làm gì cả.
Hai ông bà già cũng trọng nam khinh nữ, trong mắt bọn họ, con gái nuôi lớn là được rồi, tốn tiền cho đi học chỉ toàn lãng phí, còn không bằng cho con gái đi làm sớm, kiếm tiền cho gia đình, chờ đủ tuổi rồi thì đi ra ngoài đổi lại sính lễ cho gia đình.
Nhưng con gái trong viện gia chúc đều đi học, hai vợ chồng không thể nói gì khiến người khác cho rằng bọn họ tư tưởng lạc hậu được. Hai người không thể nói thẳng, nhưng khi Trịnh Hồng Hà đi học về, luôn yêu cầu cô ấy làm việc này việc kia, ngay cả bữa trưa, Trịnh Hồng Hà cũng phải quay lại nấu cho bọn họ.
Trịnh Hồng Hà vừa hiền lành, lại trọng hiếu thảo, cô ấy không muốn làm ầm ĩ khiến người khác chê cười, ông bà bảo làm việc thì cô ấy lập tức làm.
Trịnh Hồng Phi không thể chịu được, muốn nói với Vương Thúy Mai, nhưng Trịnh Hồng Hà thương mẹ, nghĩ nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện nên ngăn không cho anh ấy nói.
Cô ấy không muốn nhà mình ngày nào cũng cãi vã nữa, sau khi ông bà nội đến đây, gia đình họ đã có đủ trò cười. Chỉ là nấu ăn, giặt giũ và làm việc nhà thôi, đâu phải chuyện gì khó khăn đâu.
Con gái ở độ tuổi này rất nhạy cảm, có lòng tự trọng, kiêu hãnh của riêng mình, luôn muốn cảnh thái bình giả tạo, bên ngoài luôn muốn thể hiện rằng gia đình mình hạnh phúc, được người lớn yêu thương.
Vương Thúy Mai bận rộn công việc, ngày nào cũng đi sớm về muộn, bọn nhỏ không nói, bà ta cũng không phát hiện điều gì bất thường. Càng đừng nói đến Trịnh Quốc Thịnh, chưa kể ông ta luôn là người chồng vô tâm, cho dù có phát hiện ra, chỉ cần ông ta không liên quan, hình ảnh bên ngoài của gia đình hòa thuận thì ông ta cũng sẽ không quan tâm.
Chờ đến khi Vương Thúy Mai phát hiện ra, thành tích của Trịnh Hồng Hà đã đứng cuối lớp.
Lúc đầu, điểm số của Trịnh Hồng Hà giảm sút, Vương Thúy Mai hỏi giáo viên, giáo viên nói rằng một số học sinh mới vào trường trung học bậc cao đẳng, còn chưa kịp thích ứng nên thành tích giảm cũng là điều bình thường, sau này điều chỉnh trạng thái, cố gắng bắt kịp là được.
Cho nên Vương Thúy Mai cũng không để ý nhiều mà chỉ bảo Trịnh Hồng Hà cố gắng học tập nhiều hơn.
Nhưng sau đó, Vương Thúy Mai phát hiện, Trịnh Hồng Hà mỗi lần thi lại càng thụt lùi, gặng hỏi mới biết được từ trong miệng Trịnh Hồng Hà, mỗi ngày cô ấy giữa trưa tan học phải về nhà, không kịp ăn cơm không nói, còn phải nấu ăn. Cơm nước xong lại còn giúp hai ông bà giặt quần áo.
Buổi trưa chỉ có bấy nhiêu thời gian, làm xong tất cả những chuyện này, cơ bản Trịnh Hồng Hà không còn thời gian để nghỉ trưa. Thời tiết ở Quảng Châu nóng bức, buổi trưa nếu không ngủ trưa, buổi chiều tinh thần chắc chắn sẽ không tốt, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến trạng thái học tập.
Nhiệm vụ học tập ở trường trung học bậc cao đẳng vốn đã nặng nề, tình trạng này kéo dài như cậy, thành tích học tập đương nhiên sẽ càng ngày càng giảm sút.
Khi Vương Thúy Mai phát hiện ra, bà ta tức giận đến mức cãi nhau với ông Trịnh bà Trịnh một trận thật lớn, sau đó gửi thẳng hai đứa nhỏ đến trường ở nội trú.
Trịnh Hồng Hà ở nội trú vào học kỳ sau lớp 11, Vương Thúy Mai đã thuê một gia sư cho cô ấy vào mỗi chủ nhật để dạy bù, sau hơn một năm học tập chăm chỉ, thành tích của cô ấy đã được cải thiện. Chỉ cần phát huy ổn định như vậy, thì việc đậu đại học chính quy không phải là vấn đề.
Vốn dĩ, trong nhà có sinh viên, đa số các bậc phụ huynh coi đây là quang vinh, rất tự hào. Tuy nhiên, mạch não ông Trịnh và bà Trịnh lại khác với người thường.