Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 447

Vương Thúy Mai 6

Đôi vợ chồng già chạy ra sân bắt đầu khóc lóc ầm ĩ, khiến không ít người trong viện gia chúc đến vây xem, Vương Thúy Mai cũng để mặc bọn họ ầm ĩ.

Chờ có đủ người đến xem náo nhiệt, Vương Thúy Mai lại hỏi bọn họ: “Các người có chắc mình chưa nhìn thấy túi bột croton này không?”

Đôi vợ chồng già khóc lóc nỉ non, sống c.h.ế.t nói chính mình chưa từng thấy qua, kỹ năng diễn xuất không tệ, nhìn dáng vẻ thực sự như bị con dâu gài bẫy hãm hại.

Chờ cặp vợ chồng già diễn đủ, Vương Thúy Mai lần lượt kể cho bọn họ nghe, bọn họ đến trạm y tế nào, gặp bác sĩ nào, lấy lý do gì để kê đơn bột croton, nói ra từng cái, từng cái một.

Ông Trịnh bà Trịnh nghe thấy Vương Thúy Mai biết mọi chuyện, bọn họ lập tức c.h.ế.t lặng.

Những người vây xem nhìn thấy còn có gì không rõ nữa, nhìn hai ông bà già như nhìn quái vật. Nếu như có một đứa cháu gái có thể vào đại học, bọn họ nuông chiều còn không kịp, còn hai ông bà già này lại cho cháu ăn bột croton, để cháu không thi đại học được.

Từ lâu nhà nước đã nói nam nữ bình đẳng, không được trọng nam khinh nữ, hai ông già này không chỉ tư tưởng lạc hậu mà còn độc ác, lần này mà dám cho ăn bột croton, nói không chừng lần sau là hạ độc cũng nên.

Những người vây xem nhất trí đều muốn tránh xa hai người tâm cơ đó.

Đêm khuya thế này, lại náo loạn một trần như vậy, mặt mũi của Trịnh Quốc Thịnh xem như đã bị giẫm nát hết rồi.

Trịnh Quốc Thịnh mắng cha Trịnh mẹ Trịnh một trận, sau đó lại oán trách Vương Thúy Mai, đã có bằng chứng, tại sao không nói sớm với ông ta, mà muốn ồn ào để tất cả mọi người đều biết.

Vương Thúy Mai thấy Trịnh Quốc Thịnh chỉ quan tâm đến mặt mũi của mình, một chút cũng không quan tâm đến tương lai của con gái mình, nhẩm tính trong lòng bà ta đã c.h.ế.t hoàn toàn.

Bà ta nói ly hôn với Trịnh Quốc Thịnh ngay tại chỗ, không muốn sống trong cái gia đình thối nát này một giây phút nào nữa, nếu ở lại lâu hơn, chỉ sợ các con của bà ta đều bị hủy hoại.

Trịnh Quốc Thịnh đương nhiên không đồng ý, ông ta mắng Vương Thúy Mai đừng làm loạn nữa, rồi tức giận đùng đùng bỏ đi.

Tuy nhiên, ông ta đã đánh giá thấp quyết tâm của Vương Thúy Mai.

Ngày hôm sau, Vương Thúy Mai đến bộ phận hậu cần, nói với lãnh đạo bà ta muốn ly hôn với Trịnh Quốc Thịnh. Suy cho cùng, hôn nhân trong quân đội không dễ dàng ly hôn, phải được quân đội chấp thuận.

Đương nhiên, bộ phận hậu cầu không khuyến khích bọn họ ly hôn, nếu có cán bộ muốn ly hôn, bọn họ hiển nhiên phải hòa giải, nhanh chóng tìm hai bên liên quan để hiểu rõ sự việc.

Trịnh Quốc Thịnh thấy Vương Thúy Mai nháo đến bộ phận hậu cần, mặt đều tái đi.

Trong quá trình hòa giải, Vương Thúy Mai không giữ thể diện cho Trịnh Quốc Thịnh, bà ta kể hết những bất bình mà mình phải chịu đựng trong nhiều năm qua, khiến Trịnh Quốc Thịnh gần như bạo lực ngay tại chỗ.

Lãnh đạo biết được người gây ra rắc rối là cha mẹ của Trịnh Quốc Thịnh, sau khi thương lượng, để lãnh đạo bọn họ ra mặt, khuyên bảo ông bà Trịnh về quê.

Hai ông già cũng biết lần này mình gặp rắc rối lớn, sau khi xác nhận Trịnh Quốc Thịnh vẫn sẽ gửi cho bọn họ hai mươi tệ một tháng như trước, mới ỡm ờ trở về quê.

Nhưng Vương Thúy Mai vẫn nhất quyết đòi ly hôn, sau khi nộp đơn xin nhà ở cho công nhân viên tại nhà máy, bà ta cùng Trịnh Hồng Hà và Trịnh Hồng Phi đã chuyển ra ngoài sống.

Bộ phận hậu cần đã cố gắng hòa giải nhiều lần nhưng không có kết quả, hai người dây dưa hơn một năm, đến khi Vương Thúy Mai nói nếu Trịnh Quốc Thịnh tiếp tục không đồng ý, bà ta sẽ tìm luật sư khởi tố ly hôn, cuối cùng Trịnh Quốc Thịnh cũng phải đồng ý ly hôn.

Trong thời gian này, Trịnh Hồng Hà học lại một năm, cuối cùng cũng thành công đỗ đại học.

Sau khi ly hôn, Vương Thúy Mai thoát khỏi xiềng xích đã ràng buộc bà ta, được sự đồng ý của Tô Đình Khiêm và những người khác, bà ta xin nghỉ việc ở nhà máy, đến công trường bán cơm hộp.

Giá cơm hộp thay đổi tùy theo loại thịt và rau, d.a.o động từ sáu mươi hào đến một tệ một hộp.

Quảng Châu năm 1984, lương hàng ngày của công nhân xây dựng khoảng bảy đến tám tệ, đi ăn tiệm có thể tiếc, nhưng bỏ ra một tệ để mua hộp cơm hộp vẫn ổn.

Tay nghề Vương Thúy Mai không tồi, hương vị các món ăn của bà ta rất ngon, cơm hộp của bà ta chứa đầy cơm và đồ ăn, nên bán rất chạy.

Dù việc bán cơm hộp ở công trường không có gì đáng n, nhưng có thể kiếm được rất nhiều tiền. Trong tháng đầu tiên, Vương Thúy Mai kiếm được hơn sáu trăm tệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-447.html.]

Vương Thúy Mai vui mừng đến mức đi sớm về khuya, càng làm càng hăng.

Trong vòng hai năm, Vương Thúy Mai tiết kiệm đủ tiền để mở quán cơm nhỏ của riêng mình. Dựa vào quán cơm nhỏ này, Vương Thúy Mai đã chu cấp cho Trịnh Hồng Hà và Trịnh Hồng Phi học xong đại học, thậm chí còn mua nhà riêng ở Quảng Châu.

N năm sau, Vương Thúy Mai đã trở thành một bà cụ, thú vui hàng ngày của bà ta là ngậm kẹo đùa cháu, quán cơm của bà ta cũng trở thành một nhà hàng nổi tiếng ở địa phương, được giao cho con trai út Trịnh Hồng Phi điều hành.

Nhìn lại quá khứ, điều mà Vương Thúy Mai cảm kích nhất chính là được quen biết gia đình Tô Mạt. Điều may mắn nhất là bà ta đã quyết định ly hôn với Trịnh Quốc Thịnh.

Nếu không, có lẽ hiện tại bà ta vẫn phải chịu đựng tính khí thất thường của Trịnh Quốc Thịnh, làm sao bây giờ bà ta có thể có được cuộc sống thoải mái như vậy.

Nhà họ Lục 1

Năm 1983, tỉnh Hắc Giang bắt đầu chia ruộng đất đến từng hộ gia đình.

Đại đội thôn Lục Gia cũng được chia ruộng đất trong năm đó, các ngành nghề phụ của thôn cũng được giao thầu cho cá nhân.

Cùng tháng 10 năm đó, chính phủ ban hành "Thông báo về việc tách biệt giữa chính quyền và xã hội, thành lập chính phủ". Công xã Hồng Kỳ vào năm 1984 được đổi thành chính quyền xã Hồng Kỳ, đại đội cũng bị hủy bỏ theo.

Đại đội thôn Lục Gia được đổi tên thành thôn Lục Gia, đại đội trưởng Lục Bảo Quốc trở thành trưởng thôn, còn Lục Thanh An làm bí thư thôn.

Tuy nhiên, trước khi nhận nhiệm vụ mới, Lục Thanh An đã xin từ chức với chính quyền xã.

Trước đây, ông ấy đảm nhận chức vụ bí thư, gánh trách nhiệm trên vai nên không dám rời khỏi đại đội. Hiện nay ruộng đất đã chia về từng hộ dân, các ngành nghề phụ cũng được giao thầu cho cá nhân, vai trò của cán bộ trong thôn không còn quan trọng nữa, ai đảm nhiệm cũng như nhau, ông ấy cũng có thể trút bỏ được gánh nặng.

Những năm gần đây ông ấy thường xuyên thấy các tin tức về cải cách và mở cửa trên báo và bản tin thời sự. Nhưng công xã Hồng Kỳ là một địa phương nhỏ bé nên không cảm nhận được nhiều, ông ấy đã muốn đi xem từ lâu.

Nay có cơ hội trút bỏ gánh nặng, ông ấy muốn nhân lúc cơ thể còn khỏe mạnh đi ra ngoài dạo chơi, mở mang tầm mắt.

Vì thế, sau khi thu hoạch vụ thu kết thúc, lương thực đã được phơi khô và nhập kho, Lục Thanh An giao phó cho hai nhà con cả và con thứ trông nom, sau đó cùng Lục Bá Minh và Lý Nguyệt Nga, cả gia đình ba người lên tàu đi về phía Nam.

Mấy năm trước Lý Nguyệt Nga đều ở Đường Thị giúp Lục Tiểu Lan chăm con và trông coi cửa hàng, chỉ về thôn Lục Gia vào kỳ nghỉ hè và đông. Năm nay Đinh Nhạc Phong đã vào nhà trẻ, đất lại chia về từng hộ nên bà mới ở nhà, nếu không chỉ có một mình Lục Thanh An thì không thể trồng nổi đất.

Điểm đến đầu tiên của ba người họ là Bắc Kinh.

Năm ngoái, Lục Quốc Đống và Lục Ái Cần đều đỗ đại học, Lục Quốc Đống vào trường top đầu, Lục Ái Cần vào trường hạng hai, bọn chúng đều học tại các trường ở thành phố Bắc Kinh.

Năm nay, An An và Lạc Lạc cũng được nhận vào lớp thiếu niên của các trường đại học nổi tiếng ở tuổi 13. An An vào trường quân sự được gọi là Thanh Hoa trong quân đội, Lạc Lạc thì vào lớp thiếu niên của Đại học Hoa Thanh.

Lần đầu tiên ra ngoài, Lục Thanh An muốn đến Bắc Kinh gặp cháu trai và cháu gái trước rồi đến thăm con gái sau.

Trước khi đi, Lục Thanh An đã gọi điện cho Lục Tiểu Lan và Lục Trường Chinh.

Lục Trường Chinh đã sắp xếp người mua vé giường nằm từ thành phố Song Sơn đến Cáp Nhĩ Tân. Khi đến Cáp Nhĩ Tân, Mã Tiểu Quyên và Đào Bồi Thắng đã đón tiếp bọn họ, mời họ ở lại Cáp Nhĩ Tân một đêm, hôm sau giúp họ mua vé máy bay đi Bắc Kinh.

Mã Tiểu Quyên cũng rất chu đáo, lo lắng cho các cụ chưa từng đi máy bay sẽ sợ nên cô ta cũng mua vé, tự mình đưa họ đến Bắc Kinh.

Những năm qua, Mã Tiểu Quyên theo Tô Mạt kinh doanh quần áo kiếm được khá nhiều tiền, tài sản lên đến vài chục vạn, mở được năm sáu cửa hàng quần áo.

Mã Tiểu Quyên biết ơn Tô Mạt từ tận đáy lòng.

Nếu lúc trước không có Tô Mạt kéo cô ta vào làm ăn, chắc chắn sau khi tốt nghiệp đại học cô ta sẽ phải nhờ mối quan hệ để được phân công về huyện Thanh Khê, chịu đựng cuộc sống vất vả trong huyện nhỏ đó, nhận lương cố định, làm sao có được cuộc sống thoải mái như bây giờ.

Năm ngoái, nhờ sự cố gắng của cô ta và cha mẹ chồng, Đào Bồi Thắng cũng được điều về cơ quan Cáp Nhĩ Tân, không phải trông coi mỏ vàng ở trong núi nữa, gia đình ba người cũng không còn sống xa cách lẫn nhau.

Mã Tiểu Quyên có tiền, những năm qua nghe lời khuyên của Tô Mạt nên đã mua được nhiều bất động sản ở Cáp Nhĩ Tân.

Có nhà riêng, đương nhiên không cần ở cùng với cha mẹ chồng, cô ta cũng sắp xếp cho bác gái Triệu một chỗ ở riêng và thuê người giúp việc chăm sóc bà ấy, hai vợ chồng cô ta thì thỉnh thoảng đến thăm.

Bình Luận (0)
Comment