Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 448

Nhà họ Lục 2

Mâu thuẫn giảm bớt, cuộc sống đương nhiên cũng tốt đẹp hơn. Với cuộc sống hiện tại, Mã Tiểu Quyên vô cùng hài lòng. Vì thế cô ta rất quan tâm đến gia đình của Tô Mạt, người đã giúp cô ta có cuộc sống như bây giờ.

Khi đến Bắc Kinh, hai vợ chồng Lục Tiểu Lan và Đinh Chí Thành đã đến đón bọn họ. Đinh Chí Thành mượn xe của cơ quan chở bốn người về nhà họ ở Bắc Kinh, một ngôi nhà tứ hợp viện được mua cách đây vài năm.

Đơn vị của Đinh Chí Thành ở Bắc Kinh, công việc của anh ấy khá bận rộn, phần lớn thời gian đều ở bên này. Bắc Kinh chật chội, đơn vị của Đinh Chí Thành phân cho anh ấy một phòng ký túc xá đơn, khi Lục Tiểu Lan đến thì không đủ chỗ ở.

Sau đó nhờ việc kinh doanh quần áo có lời, hai vợ chồng bàn bạc với nhau rồi mua một căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh. Tứ hợp viện khoảng 300 mét vuông, cộng phòng chính và các phòng phụ thì có tổng cộng tám phòng, cả gia đình ở vô cùng dư dả.

Mã Tiểu Quyên thấy rất ưng ý, mấy năm qua cô ta theo Tô Mạt cũng thích đầu tư vào bất động sản, trong lòng cũng tính mua một ngôi như vậy ở Bắc Kinh.

"Tiểu Lan, căn tứ hợp viện này trông đẹp quá, mua hết bao nhiêu vậy?"

"Cái này tôi mua cách đây vài năm, tốn 7800 tệ." Lục Tiểu Lan trả lời: "Nhưng giờ tăng giá rồi, hai tháng trước tôi mua thêm một ngôi tương tự như vậy, nhưng vị trí không đẹp bằng, mất 11000 tệ."

Mã Tiểu Quyên thốt lên: "Giá tăng nhanh thế? Sao cô không mua thêm vài ngôi nữa từ hai năm trước?"

Mã Tiểu Quyên và Lục Tiểu Lan cùng kinh doanh quần áo, vài năm trước Mã Tiểu Quyên đã kiếm được gần mười vạn, nghĩ Lục Tiểu Lan cũng kiếm được tương tự.

Lục Tiểu Lan cười ngượng ngùng: "Tôi không có khiếu kinh doanh như cô nên kiếm không nhiều, lúc đó tiền chỉ đủ mua một căn."

Hai vợ chồng Lục Tiểu Lan và Đinh Chí Thành thích công việc chính của mình hơn, kinh doanh quần áo với họ chỉ là nghề phụ, không đầu tư nhiều thời gian và công sức vào đó. Cửa hàng quần áo mở đã được 5 năm, nhưng cũng chỉ có hai cửa hàng.

Hơn nữa Đường Thị là khu vực tái thiết sau thảm họa, kinh tế chung không bằng Cáp Nhĩ Tân, doanh thu đương nhiên cũng không bằng, cho nên kiếm được ít hơn Mã Tiểu Quyên.

"Sao? Tiểu Quyên, cô định mua à?" Lục Tiểu Lan hỏi.

"Ừ, tôi thấy tứ hợp viện này đẹp, cũng muốn mua một căn, sau này đến Bắc Kinh cũng có chỗ ở."

"Năm nay có nhiều nhà lắm, tôi nghe chị dâu ba nói nhiều người bán nhà đi nước ngoài, mai tôi đi cùng cô đến trung tâm bất động sản, cô nói yêu cầu của mình, bọn họ sẽ giới thiệu nhà phù hợp cho cô."

Từ năm 1984, trong nước bắt đầu nổi lên làn sóng du học và di cư.

Hôm sau, Lục Tiểu Lan dẫn Mã Tiểu Quyên đến trung tâm bất động sản, sau đó đưa ba cụ đi thăm trường của các cháu.

Nơi đến đầu tiên là Đại học Hoa Thanh. Lạc Lạc nhỏ tuổi nhất, Hoa Thanh lại là trường đại học hàng đầu nên mọi người đi đến đó trước.

Những năm gần đây, người nước ngoài đến nước ta ngày càng nhiều, để bảo vệ những sinh viên ưu tú này, Hoa Thanh rất coi trọng an ninh trong khuôn viên trường, người ngoài không có giấy tờ không được phép vào. Khi đến cổng, bọn họ đã bị bảo vệ chặn lại.

Lục Thanh An nhanh chóng nói với bảo vệ rằng bọn họ đến thăm cháu, báo tên của Lạc Lạc, nói là sinh viên lớp thiếu niên.

Lớp thiếu niên của Hoa Thanh mới được thành lập năm nay, mười mấy học sinh được tuyển đều rất nổi bật trong trường.

Đặc biệt là Lạc Lạc, nhỏ tuổi nhất nhưng lại rất đẹp trai, ăn mặc thời trang, nhìn là biết nhà có điều kiện, lại còn thông minh, có tài năng xuất chúng về toán học và vật lý. Vào trường chưa đầy nửa tháng đã trở thành người nổi tiếng của trường.

Nghe bọn họ là người thân của Lục Yến Hà, thái độ của bảo vệ cũng tốt hơn nhiều, bảo họ chờ ở chỗ bảo vệ, ông ấy sẽ nhờ người thông báo giúp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-448.html.]

Lạc Lạc đang nghiên cứu một bài toán khó, nghe thầy phụ trách đời sống nói gia đình đang đợi ở cổng, cậu bé tưởng Tô Mạt đến thăm thì lập tức vội bỏ bài toán, nhanh chóng ra cổng trường.

[Ghi chú: Lớp thiếu niên của Đại học Thanh Hoa được thành lập vào năm 1986 do thời gian trong câu chuyện được viết trước, thời gian thành lập lớp thiếu niên cũng được viết sớm hơn.]

Nhà họ Lục 3

Sau khi Lạc Lạc bước ra ngoài thì nhìn thấy Lục Thanh An và mọi người, cậu bé có chút ngạc nhiên nhưng vẫn rất vui mừng.

"Ông cố, ông nội, bà nội, cô, em trai, sao mọi người lại đến đây?"

"Ông nội không còn làm bí thư nữa, nhân lúc cơ thể còn khỏe, ông muốn ra ngoài đi chơi, khi đến Bắc Kinh thì ghé thăm cháu." Lục Thanh An vui vẻ trả lời.

Bọn họ đã chờ ở cổng một lúc lâu, nhìn thấy rất nhiều sinh viên đi qua đi lại, nhưng trong mắt ông ấy, cháu trai của ông ấy vẫn là nổi bật nhất.

"Đúng vậy, ra ngoài đi chơi là tốt. Mọi người ở Bắc Kinh chơi một thời gian, chơi xong thì đến Quảng Châu đi, ở đó có nhiều điều mới lạ lắm, chắc chắn ông nội sẽ thấy thú vị. Hơn nữa mùa đông ở đó không lạnh, rất thích hợp cho người lớn tuổi."

"Được, đợi ông cố và ông nội chơi vài ngày ở Bắc Kinh xong rồi thì chúng ta sẽ đi Quảng Châu." Lý Nguyệt Nga vui tươi hớn hở trả lời, vươn tay xoa đầu Lạc Lạc: "Lạc Lạc, cháu học một mình ở Bắc Kinh có quen không? Có khó khăn không? Bạn học có bắt nạt cháu không?"

Lý Nguyệt Nga cảm thán, thời gian trôi qua thật nhanh, dường như mới hôm qua chúng vừa mới chào đời, bây giờ đã 13 tuổi rồi, còn cao bằng bà, đã vào đại học.

Hai anh em Lục Quốc Lương và Lục Quốc Cường lớn hơn Lạc Lạc bốn năm tuổi, bây giờ vẫn còn học cấp ba, còn cậu em trai là cậu bé lại vào đại học trước bọn họ.

Còn nhỏ mà đã phải xa nhà học tập, thật vất vả cho cậu bé.

Lạc Lạc cười hì hì: “Cháu quen rồi, bạn học đều rất tốt, họ rất quan tâm đến cháu. Bây giờ gọi điện thoại cũng dễ, cha mẹ thường xuyên gọi điện cho cháu."

"Cháu không thấy vất vả, nhưng chị của cháu thì vất vả hơn một chút, trường chị ấy phải huấn luyện khép kín ba tháng, không thể liên lạc với gia đình." Lạc Lạc nói, vừa buồn vừa thương chị.

Từ nhỏ đến lớn Lạc Lạc và An An đã luôn ở bên nhau, đây là lần đầu tiên hai chị em phải xa nhau lâu như vậy. Nhưng bọn họ chọn con đường khác nhau, một người công khai, một người bí mật, sau này có lẽ việc không gặp nhau sẽ trở thành thói quen, cậu bé phải nhanh chóng thích nghi.

"Không thể liên lạc được với An An sao? Ông còn muốn thăm con bé."

Lạc Lạc xua tay: “Ông ơi, trường quân sự quản lý nghiêm ngặt, không dễ dàng cho gặp mặt đâu. Đợi đến khi chị ấy có phép, chị ấy sẽ tự về nhà."

Ông cháu họ nói chuyện thêm một lúc ở cổng trường, Lục Thanh An sợ làm ảnh hưởng đến việc học của Lạc Lạc nên đưa cho cậu bé những đồ bổ dưỡng đã mua trước khi đi rồi giục cậu bé trở về.

"Lạc Lạc, các ông cũng không có gì, chỉ muốn đến thăm cháu mà thôi. Bây giờ thấy cháu ổn, các ông yên tâm rồi. Cháu mau trở lại học đi, đừng để bị ảnh hưởng. Đây là những thứ các ông vừa mua, cháu cầm mà ăn, đừng để thiếu chất."

"Lát nữa cháu không có tiết học nào, các ông ơi, mọi người có muốn vào thăm trường không?" Mọi người hiếm khi đi ra ngoài, nếu có thể, Lạc Lạc muốn dẫn bọn họ vào tham quan trường.

"Có thể không?" Lục Thanh An sáng mắt, nếu có thể ông ấy rất muốn vào.

"Cháu sẽ đi hỏi." Lạc Lạc nói xong thì quay lại tìm bảo vệ. Sau một cuộc thương lượng, cuối cùng Lục Bá Minh và mọi người đã đăng ký thông tin rồi được phép đi vào.

Lạc Lạc đỡ Lục Bá Minh, dẫn họ dạo một vòng quanh trường, vào buổi trưa, cậu bé còn dẫn họ đi ăn cơm ở căn tin, sau đó mới tiễn bọn họ ra cổng trường.

Tham quan trường đại học hàng đầu, tâm trạng của mọi người đều rất phấn khởi. Chiều hôm đó, họ lại đến thăm Lục Quốc Đống và Lục Ái Cần, cũng mua rất nhiều đồ bổ dưỡng cho chúng.

Bình Luận (0)
Comment