Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 51



Tô Mạt cổ vũ bản thân phải tỉnh táo lên.

Đây là ưu điểm của cô, cho dù bất cứ lúc nào, cô đều có thể cổ vũ bản thân tỉnh táo, lạc quan tích cực đối mặt cuộc sống.

Tô Mạt vui vẻ, nhanh chóng đi tìm tờ giấy có số điện thoại mà Lục Trường Chinh vừa nhắc lúc nảy.

Quả nhiên trên bàn ở giường đất có một tờ giấy xé từ cuốn sổ, bên trên viết địa chỉ và thông tin liên lạc của bộ đội Lục Trường Chinh. Nét chữ giống y hệt con người anh, mạnh mẽ cứng cáp.

Tô Mạt gấp tờ giấy lại, bỏ vào không gian, từ trong không gian lấy ra một quả táo để ăn, sau đó đến phòng phía tây lấy sọt tre và vải thô bỏ vào không gian,

Sau khi khóa cửa nhà và cổng, Tô Mạt chạy xe đến nhà họ Lục nói với Lý Nguyệt Nga một tiếng.

“Mẹ, con đi gọi điện thoại cho chú con, sẵn tiện mua một ít bông và vải bố làm áo bông, con không mang áo khoác bông đến đây, mẹ có muốn mua cái gì không?”

Lý Nguyệt Nga xua tay: “Không cần đâu, con đi sớm về sớm.”

Chuyện này chồng đã nói với bà ấy, gọi điện sớm cũng tốt, chỉ sợ con dâu thứ ba tự mình lấy chồng, không hòa hợp với gia đình.

Tô Mạt thấy Lý Nguyệt Nga không hỏi gì, trong lòng hơi cảm động, có lẽ bọn họ đều biết trong nhà cô xảy ra chuyện, nhưng không hỏi gì, chỉ làm như không biết, điều này đối với cô là một loại tôn trọng.

Tô Mạt đạp xe đi, vốn dĩ cô muốn đến hợp tác xã mua bán để mua một ít đồ, nhưng vừa thấy dáng vẻ chen chúc của mọi người, Tô Mạt dứt khoát bỏ cuộc, tiếp tục đạp xe vào trong huyện.

Sau khi đi được một đoạn đường, Tô Mạt nhìn trái nhìn phải không thấy ai, cô dừng xe lấy một sọt tre đựng táo ra khỏi không gian, bên trên còn dùng vải thô đắp lên.

Một sọt táo này nặng khoảng năm mươi cân, mặc dù hơi nặng nhưng sau khi thích nghi, Tô Mạt có thể chạy vững vàng.

Tới hợp tác xã mua bán ở huyện, Tô Mạt dựng xe đạp vào tường, khóa xe lại, lúc này mới đi vào.

Hợp tác xã mua bán ở huyện nhiều người hơn gấp đôi so với hai chuyến đi trước, nhưng vẫn không đáng sợ bằng hợp tác xã mua bán ở xã.

Vẫn là chị Lưu nhiệt tình lúc trước, sau khi nhìn thấy Tô Mạt, cô ấy hét lớn: “Em gái Tô tới rồi à? Hôm nay tới mua gì thế?”

“Chị Lưu, hôm nay em đến mua bông và vải bố để làm áo khoác bông.” Tô Mạt cười nói: “Em muốn 5 cân bông, 13 thước vải bông và 7 thước vải kaki bố.”

“Được, không thành vấn đề. Đợi chị giúp đồng chí này lấy xong đồ vật sẽ lấy đồ cho em.” Chị Lưu cười đáp, sau đó nhanh chóng giúp thím kia lấy đồ và thu tiền.

“Em gái Tô, em muốn lấy kaki bố màu gì? Mới hai ngày trước có một cây vải màu xanh quân đội, vẫn còn thừa một ít, em muốn lấy không?”

Trong những năm này, vải màu xanh quân đội bán rất chạy, vận may của em gái Tô khá tốt, mỗi lần đến đều bắt được mặt hàng thời trang.

“Được, vậy lấy màu xanh quân đội.” Tô Mạt không có yêu cầu gì lớn.

“Vậy vải bông thì sao? Để làm áo khoác bông, loại màu trắng nhìn bên trong đẹp nhưng không chống được vết bẩn, loại vải hoa có khả năng chống bẩn bám tốt hơn, nhìn cũng đẹp hơn.”

“Được, vậy nghe theo lời giới thiệu của chị, lấy vải có hoa.” Tô Mạt dứt khoát đáp.

Chị Lưu cười híp mắt, vội vàng đến quầy vải lấy hai loại vải đến.

“Loại vải bông hoa này đắt hơn vải bông trắng một chút, giá 2,95 đồng một thước, 13 thước là 3,835 tệ, kaki bố 0,465 tệ một thước, 7 thước là 3,255 tệ, tổng cộng là 7,09 tệ và một phiếu vải hai mươi thước.”

“Được, em cũng cần 5 cân bông.”

“Bông 1,15 tệ một cân, 5 cân là 5,75 tệ và phiếu bông 5 cân.”

Tô Mạt đưa phiếu bông, phiếu bố và 15 tệ cho chị Lưu, chị Lưu trả lại 2,16 tệ.

Khi cô kết hôn, công xã cho cô phiếu vải 16 thước, sau đó Lục Trường Chinh cho cô 10 thước, cô dùng 3 thước vải để làm vỏ gối, bây giờ dùng hết 20 thước nữa, chớp mắt chỉ còn dư 3 thước.

Thời buổi này, mặc quần áo thật khó!

Bông lúc này không nhỏ gọn như sau này, bây giờ vẫn có chút cồng kềnh.

Chị Lưu cầm túi lưới lớn đưa cho Tô Mạt.

“Em gái Tô, em còn cần gì không?”

Tô Mạt suy nghĩ, vừa rồi khi giúp Lục Trường Chinh thu dọn, anh không có quần áo dày, nên hỏi: “Chị có len không?”

“Có, em muốn len sợi nguyên chất hay pha trộn? Len sợi nguyên chất là 16,3 tệ một cân, len pha trộn 13,94 tệ một cân, em muốn lấy loại nào? Len sợi nguyên chất làm áo len giữ ấm rất tốt, mềm mại thoải mái.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-52.html.]

“Len nguyên chất.” Tô Mạt đáp. Lục Trường Chinh đều cho cô thứ tốt, cô không muốn cho anh dùng đồ xấu.

“Em tự đan cho mình hay đan cho người yêu thế?”

“Em đan cho người yêu.”

“Vậy theo vóc dáng anh ấy. trọng lượng trung bình cần 2,5 cân.”

“Vậy thì 2,5 cân.”

Chị Lưu cười híp mắt: “Em muốn màu gì? Có màu đen, màu xám và màu xanh đen.”

“Lấy màu xám.”

“Được rồi, hai cân rưỡi len sợi là 40,75 tệ và 8 phiếu công nghiệp.”

Tô Mạt trả tiền và phiếu, chị Lưu dùng tờ báo gói len lại bỏ vào túi lưới, sau đó lấy mấy cây kim đan len trong góc tường ra.

“Những kim khâu này l sản phẩm lỗi, nhưng không ảnh hưởng đến việc sử dụng, em hợp ý chị nên chị đưa cho em.” Trong khi nói, cô ấy bỏ nó vào túi lưới.

Mỗi lần Tô Mạt mua đồ đều dứt khoát và hào phóng, chị Lưu rất thích. Nếu có nhiều khách hàng giống như Tô Mạt, cô ấy chắc chắn là người đứng đầu của năm. Không nhắc đến tiền thưởng, chỉ riêng vinh dự này thôi cũng đã khá vinh quang rồi.

Mấy cây kim đan len này không đáng bao nhiêu, cho đi cũng không sao.

“Em cảm ơn chị Lưu.” Tô Mạt mỉm cười.

“Đồ nhiều như vậy, chị giúp em lấy ra cất đi.” Chị Lưu cười giúp Tô Mạt lấy đồ vật ra.

Thấy trên xe đạp Tô Mạt có một sọt tre đầy, chị Lưu hơi ngạc nhiên: “Ôi, em gái Tô mua nhiều đồ quá.”

Tô Mạt mỉm cười: “Cái này không phải em mua, năm nay đại đội phân chia chút táo, người nhà để em mang đến người thân, nhưng hôm nay người đó không ở đây, vì vậy em phải chở nó về.”

Nói xong, cô nhấc tấm vải lên lấy ra hai quả táo đưa cho chị Lưu.

“Chị Lưu, cho chị nếm thử, hôm qua vừa mới hái”

Khi Tô Mạt nhấc tấm vải lên, chị Lưu nhìn thấy một sọt táo vừa to vừa đỏ mọng nước, hai mắt trợn tròn.

Cô ấy thành thật làm việc ở trong hợp tác xã mua bán nhiều năm, nhưng vẫn chưa nhìn thấy quả táo nào tươi và mọng nước như vậy, vừa nhìn đã biết ăn rất ngon.

Chị Lưu tiếp nhận quả táo trong tay Tô Mạt, để sát vào mũi ngửi, mùi hương rất thơm, chất lượng tốt.

Ánh mắt chị Lưu chợt lóe lên, cô ấy nghiêng người lại gần, hỏi nhỏ: “Em gái Tô, nhà em còn nhiều táo không?”

“Vẫn còn một ít.”

“Táo này của em, có thể để lại cho chị không?” Chị Lưu nhỏ giọng hỏi.

“Cái này, có vẻ không tốt lắm.” Tô Mạt giả vờ do dự.

“Trong nhà chị có trẻ con bị bệnh, ngày nào cũng la hét đòi ăn táo, chị thấy trái cây của em tươi và chất lượng tốt hơn cả hợp tác xã mua bán, coi như em giúp chị, đưa cho chị một ít đi.” Chị Lưu chân thành nói.

“Vậy, vậy chị muốn bao nhiêu?”

“Nếu không em đưa sọt táo này cho chị, không cần chở về.” Chị Lưu hỏi.

“Chuyện này...” Tô Mạt rối rắm, sau đó mới nói: “Vậy, vậy cũng được.”

“Vậy em gái Tô đi với chị, nhà chị ở phía sau hợp tác xã mua bán, rất gần.” Chị Lưu nói chuyện với đồng nghiệp rồi dẫn Tô Mạt về nhà.

“Em gái, chị không muốn lợi dụng em, hợp tác xã bán một cân táo bốn xu, táo của em chất lượng như vậy, chị trả cho em 5 xu một cân.”

Nhà của chị Lưu thật sự nằm phía sau hợp tác xã mua bán, chỉ mất năm phút đẩy xe đạp đến đó, đây là một ngôi nhà gỗ có sân.

Sau khi về đến nhà, chị Lưu đóng cửa sân, lấy một sọt tre ra, lần lượt chuyển táo từ sọt của Tô Mạt sang của mình, sau đó cho lên cân.

“Cái giỏ này khoảng 50 cân, vậy tính nó 50 cân, có được không?”

Tô Mạt gật đầu, chị Lưu sảng khoái lấy 25 tệ trả cho Tô Mạt.

Trên đường tiễn Tô Mạt ra ngoài, chị Lưu lại nói: “Em gái Tô, nếu trong đại đội các em có người không thích ăn táo, em đều có thể đưa cho chị, nhà chị có rất nhiều họ hàng, tiền trao cháo múc, dù em có mang đến bao nhiêu, chị cũng lấy hết.”

Bình Luận (0)
Comment