Phản ứng của chị Lưu khẳng định sự nghi ngờ của Tô Mạt, nhưng cô không ngờ mọi việc lại dễ dàng như vậy.
Chị Lưu rất giỏi kinh doanh, luôn nhiệt tình với mọi khách hàng. Tô Mạt luôn cảm thấy cô không nên là người tuân thủ quy tắc như vậy, cho nên lúc này mới thử nghiệm một chút.
Chất lượng trái cây do cô tạo ra có lẽ không thể so sánh với những sản phẩm đặc biệt. Nếu chị Lưu thật sự có ý định đó, cô sợ cô ấy đã ra tay.
Có điều cô không ngờ chị Lưu lại can đảm như vậy, xem ra cô ấy đã làm việc này rất lâu rồi, chắc chắn cô ấy có người đứng sau lưng.
“Có lẽ có một số người không muốn ăn món này. Nhưng đưa đến chỗ của chị không sao chứ?” Tô Mạt hơi ngập ngừng.
“Không sao.”
“Lúc em về hãy nói với người thân của em rằng chị rất thích những quả táo này, nhà em không còn bao nhiêu? Đổi một ít với bọn họ rồi cho họ đi. Người thân của chị ở quê thường mang đồ đến đây cho chị, sau em em chính là em gái của chị, mang cho chị một ít trái cây và rau quả thì có chuyện gì chứ?” Chị Lưu mỉm cười gợi ý.
“Chị cũng lấy cả rau luôn sao?” Tô Mạt giả vờ kinh ngạc.
“Đúng vậy, sao lại không lấy chứ? Người thành phố không ăn rau à? Nhưng phải tươi và chất lượng thì mới lấy.”
Mặc dù huyện Thanh Khê không giống như thành phố lớn, nhưng muốn mua rau xanh vẫn cần phải có sổ rau củ hoặc phiếu thực phẩm phụ, nhưng rau mỗi ngày được đưa đến hợp tác xã mua bán rất ít, chủng loại cũng không nhiều, hơn nữa còn không được tươi, có một số lá bị héo nữa.
Nếu có đồ tươi mới, tất nhiên mọi người sẽ vui vẻ ăn uống.
“Này em gái Tô, khi nào thì em lại mang táo đến cho chị?” Có lẽ một giỏ vừa rồi tối nay sẽ chia xong.
“Cái đó em cũng không biết, em phải về hỏi mới biết được, chắc cũng không nhiều lắm đâu.”
Số táo trong không gian của cô khoảng 300kg, cùng lắm thì cô chỉ bán 200kg, số còn lại cô phải giữ lại cho mình.
Đối với những thứ như táo, sau khi trồng phải đợi đến 2-3 năm mới nở hoa kết trái, dị năng hệ mộc của cô phải đạt tới cấp ba mới có thể gieo hạt táo xuống rồi ra quả ngay được.
Với tốc độ thăng cấp năng lượng hệ mộc hiện tại của cô có lẽ phải mất ít nhất hai năm mới có thể lên được cấp ba, cho nên cô phải giữ lại một số loại trái cây có chu kỳ sinh trưởng dài cho mình ăn.
“Được rồi, đợi em đổi xong sẽ mang đến cho em. Táo của em có chất lượng rất tốt cho nên đừng lo lắng.” Chị Lưu mỉm cười, vẫy tay tạm biệt Tô Mạt ở ngã tư rồi quay lại hợp tác xã mua bán làm việc tiếp.
Còn Tô Mạt thì đi đến bưu điện gọi điện thoại cho Tô Đình Đức, những thứ mua được ở hợp tác xã mua bán đặt trong giỏ tre, vẫn dùng một tấm vải thô phủ lên.
Thời buổi này, các cuộc gọi đường dài vẫn rất đắt bởi vì cuộc gọi đường dài yêu cầu phải chuyển tiếp liên tục, cho nên nó thường được thu phí theo phút.
[Phổ biến khoa học: Lấy phí cuộc gọi đường dài từ Quảng Châu đến Bắc Kinh làm ví dụ. Tiêu chuẩn cước mỗi phút là: 2,125 tệ từ năm 1950 đến năm 1957, 1,10 tệ từ năm 1959 đến năm 1991.
Điện thoại công cộng trong thành phố tương đối rẻ. Lấy Thượng Hải làm ví dụ, lúc đó chỉ tốn 4 xu để gọi một lần, không giới hạn thời gian. Nếu cần điện thoại công cộng để gửi tin nhắn, cần phải trả phí nhắn tin là 3 xu một lần.]
Sau khi Tô Mạt nói cho nhân viên tổng đài bưu điện biết khu vực và số điện thoại, nhân viên tổng đài bắt đầu rút số và chuyển số điện thoại, sau khi chuyển xong mới đưa điện thoại cho Tô Mạt rồi rời khỏi phòng gọi điện thoại.
Thời buổi này, chất lượng cuộc gọi đường dài khá tệ, trong ống nghe đều là tiếng điện xẹt xẹt.
“Bác?” Tô Mạt thử gọi một tiếng.
“Nhóc con còn biết gọi điện thoại cho bác sao? Chuyện lớn như kết hôn cũng không biết báo trước cho bác.”
“Chẳng phải con không có thời gian à?” Tô Mạt hơi chột dạ.
“Nói ngắn gọn đi, tình hình nhà trai như thế nào?”
“Anh ấy tên Lục Trường Chinh, 24 tuổi, đến từ đội sản xuất của thôn Lục Gia, công xã Hồng Kỳ. Anh ấy hiện là phó đoàn trưởng của đại đội trung đoàn 11, sư đoàn đồn trú số 4 của quân khu Thẩm Dương.”
Tô Đình Đức nhướng mày, biết rất rõ ràng.
“Sao lại kết hôn vội vàng như vậy? Chẳng lẽ con bị ép buộc sao?” Theo hiểu biết của ông ấy về cháu gái, lẽ ra cô sẽ thích người hiền lành lịch sự, chứ không phải loại hình quân nhân này.
“Anh ấy đẹp trai cho nên con thích.”
Tô Đình Đức: …
Làm sao cô ra những lời xấu hổ như vậy mà có thể nghiêm túc như thế? Đây có phải là cô cháu gái nhút nhát của ông ấy không? Chẳng lẽ tính cách của cô đột nhiên thay đổi do chuyện gia đình?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-53.html.]
Điều này không phải là không thể. Từ nhỏ con bé này đã có một cuộc sống êm đềm, chưa từng trải qua cuộc sống khó khăn như thế này.
Một người đàn ông như Tô Đình Đức cũng không thể thảo luận loại chuyện này với cháu gái, chỉ đành nói sang chuyện khác.
“Câu ấy có tốt với con không?”
“Khá tốt.”
“Cậu ấy đâu? Bảo cậu ấy đến đây nói với bác vài câu.”
“Hôm nay anh ấy phải về đơn vị khẩn cấp.”
Tô Đình Đức im lặng, đây chính là điểm không tốt ở quân nhân. Bọn họ vừa kết hôn mới hai ngày mà đã đi rồi.
“Cha mẹ cậu ấy như thế nào? Gia đình thì sao? Bọn họ có tốt với con không?”
“Khá tốt, chúng con có nhà riêng cho nên không sống cùng với bọn họ.”
Có như vậy Tô Đình Đức mới yên tâm được một chút.
“Con chỉ cần làm một chút công việc đồng áng, tỏ ra hứng thú là được. Sau này mỗi tháng bác sẽ gửi tiền cho con, bác không sống nhờ vào điểm công tác này. Sau này tìm được cơ hội, để chl Trường Thanh xem có công việc nào hay không rồi sắp xếp cho con.”
“Bác cả, không cần đâu. Người yêu của con sẽ gửi tiền cho con.”
“Cậu ấy là cậu ấy, còn bác là bác. Người nhà họ Tô không cần dựa vào tiền của người khác.”
Tô Mạt: …
Đây là lời nói bá đạo gì thế này? Nhưng cô phải nói rằng cô thích lời này.
“Bác cả, thật sự không cần. Trước khi về quê con đã nhận được chứng chỉ nhân viên truyền tin ngoài biên chế của báo Thượng Hải, con có thể kiếm tiền bằng cách gửi bài cho báo.”
“Tiền nhuận bút có thể nhận được bao nhiêu? Con gái phải có tiền trong tay, nhà mẹ đẻ nhất định phải đáng tin mới có chỗ dựa vững chắc ở nhà chồng. Sống nhờ vào tiền của nàng ông sẽ không có quyền chủ động.”
Không thể không nói Tô Đình Đức thật sự đã suy nghĩ rất nhiều cho cháu gái của mình.
Tô Mạt cảm động, không từ chối nữa, sau này khi nào nhận được tiền nhuận bút sẽ gửi tiền cho ông ấy. Nếu có chứng cứ thì có lẽ ông ấy sẽ tin cô.
“Cảm ơn bác cả.” Từ sau khi xuyên sách, ngoại trừ Lục Trường Chinh thì đây là người thứ hai cô cảm nhận được sự quan tâm đối với mình.
“Con bé này, con đừng khách sáo với bác như vậy.” Lúc trước cũng thường gửi tiền cho cô nhưng chưa thấy cô khách sáo như vậy, quả nhiên đã trưởng thành.
“Đúng rồi, bác đã nhận được thư của con rồi. Con yên tâm, bác hiểu.” Tô Đình Đức đổi chủ đề.
“Nhận được rồi sao? Tốc độ khá nhanh.” Tô Mạt tính toán chỉ mới đâu đấy 9 ngày thôi.
“Lần này tận dụng phương tiện di chuyển bằng đường hàng không cho nên mới nhanh như vậy, dù sao bình thường cũng phải mất nửa tháng.” Tô Đình Đức nói: “Cho nên nếu có chuyện gì gấp thì cứ gửi điện tín hoặc gọi điện cho bác, gửi thư chậm lắm.”
“Vâng.” Tô Mạt gật đầu.
“Sao con biết bọn họ đi đến đó?”
Lúc đó chỉ có người trong cuộc mới biết tin tức này, sao Tiểu Mạt có thể biết khi cô ở tỉnh Hắc Giang xa xôi như vậy?
“Dương Tố Vân viết thư nói cho con biết.”
Tô Mạt cố ý nói như vậy là vì muốn Tô Đình Đức đi điều tra nhà họ Dương. Cha Dương hại cả nhà của nguyên chủ, đừng nghĩ đến chuyện vô tội.
Tô Đình Đức nheo mắt lại, sao nhà họ Dương gia lại biết?
“Được rồi, chuyện này bác sẽ giải quyết, con không cần xen vào, cũng không được mạo hiểm, chăm sóc bản thân mới là quan trọng nhất.” Những chuyện này không hợp nói trong điện thoại, cho nên hai người chỉ nói sơ qua mà thôi.
“Một khoảng thời gian nữa bác gái con sẽ đến thăm con. Nếu con cần cái gì, đến lúc đó cứ nói với bà ấy, để bà ấy mang đến cho con.”
Tô Đình Đức suy nghĩ nhưng vẫn không yên tâm, quyết định để cho vợ đi một chuyện, gặp rồi ông ấy mới yên tâm được.
“Không cần đâu bác cả. Bác gái lớn tuổi rồi mà phải đi một quãng đường xa, rất vất vả.”