Từ tỉnh Quế đến tỉnh Hắc Giang, với phương tiện đường sắt hiện tại thì ít nhất phải mất mười ngày nhỉ? Lên xe lửa rồi đổi xe đổi trạm, những người đó thường chịu khổ rất nhiều.
“Không sao đâu, bà ấy vốn sẽ đến Thượng Hải xử lý công việc. Nếu đã đến Thượng Hải rồi thì tiện đường đi sang phía bắc gặp con luôn.”
Tô Mạt: …
Ở đây làm gì chệch hướng bắc một chút? Ở đây đã là cực bắc của đất nước rồi.
“Được rồi, tiền điện thoại rất đắt cho nên không nói nhiều nữa. Chuyện ở Thượng Hải con cứ yên tâm, bác sẽ xử lý. Có bác ở đây con đừng lo lắng, bác biết chuyện gì đang xảy ra.”
“Lúc bác gái chuẩn bị đi sẽ liên lạc với con, đến lúc đó con cần gì thì cứ nói với bà ấy.”
“Con hãy chăm sóc tốt bản thân, những chuyện khác nếu có thể thì cứ cố gắng.”
Lãnh đạo Tô Đình Đức đã quen với chuyện sau khi nói xong sẽ cúp điện thoại. Tô Mạt:…
Nghe tiếng tút tút trên điện thoại, Tô Mạt đành phải cúp máy, im lặng trả tiền điện thoại.
Chỉ nói mấy câu như thế đã mất 8 phút, cước điện thoại là 1.1 tệ mỗi phút, tổng chi phí là 8.8 tệ.
Tô Mạt cảm thấy hơi đau lòng, bằng số tiền này có thể gửi rất nhiều thư.
Sau khi Tô Đình Đức cúp điện thoại, bác gái Tô Phó Mạn Hoa ở bên cạnh nghe thấy toàn bộ quá trình cười nhạo.
“Em có nói là em muốn đi tỉnh Hắc Giang sao? Anh lại quyết định thay em.”
Tô Đình Đức mỉm cười nịnh nọt: “Cháu gái kết hôn, bác gái như em cũng phải đến thăm con bé đúng không?”
Phó Mạn Hoa cười lạnh, cũng không nói gì cả.
Ông Tô nhà bà ấy thích lo lắng cho chuyện nhà của em trai ông ấy nhất, người biết thì xem ông ấy là anh trai, còn người không biết chắc cho rằng ông ấy là cha.
“Cháu gái của anh trải qua chuyện này thật ra đã trưởng thành hơn rất nhiều.” Thậm chí còn biết viết thư bảo bác của mình tự bảo vệ bản thân cho tốt, đừng lo lắng về chuyện gia đình của họ.
“Em nói cái gì vậy? Tiểu Mạt luôn ngoan ngoãn nghe lời, có điều trước đây không biết cách diễn đạt thôi.” Tô Đình Đức phản bác.
Phó Mạn Hoa không tỏ rõ ý kiến.
Thật ra bà ấy không thích gia đình của chú em này, cảm thấy bọn họ quá cao sang, ăn mặc hàng ngày đều cầu kỳ, hoàn toàn không phù hợp với phong cách mộc mạc giản dị mà đất nước đang chủ trương.
Đặc biệt là Tô Mạt, cô sẽ không mặc quần áo không phải của thương hiệu quen thuộc, sợ người khác không biết gia đình họ có quan hệ với người thân ở nước ngoài.
Nhìn xem, đã xảy ra chuyện rồi đó.
Nhà bọn họ vừa gặp chuyện thì ông Tô lập tức chạy khắp nơi tìm kiếm mối quan hệ, thậm chí có thể còn bị kéo xuống nước.
“Cháu của anh đã viết thư bảo anh hãy bảo vệ bản thân trước, trong khoảng thời gian này anh kiềm chế chút đi, nghe không?” Phó Mạn Hoa dặn dò.
“Vốn dĩ thân phận của em đã rất nhạy cảm, đừng để người ta tìm thấy chỗ trống.”
“Anh biết.” Tô Đình Đức xua tay.
“Anh biết cái rắm ấy! Ngay cả cháu gái của anh cũng biết, chẳng lẽ anh không hiểu sao?” Phó Mạn Hoa nổi giận.
“Chỉ cần anh còn tại chức, cả nhà bọn họ mới có hy vọng xoay chuyển tình thế. Nếu anh cũng ngã xuống, ai sẽ là chỗ dựa cho bọn họ đây?”
“Hơn nữa Tiểu Mạt cũng đã nói, con bé sẽ chăm sóc cha mẹ bên đó. Trường thanh cũng ở bên đó, có điều bọn họ chỉ lao động vất vả một chút, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Tô Đình Đức thở dài: “Anh biết rồi.”
“Nếu biết rồi thì chúng ta nhất định phải giữ lời nói và hành động nhất quán. Chỉ cần có chuyện gì xảy ra với Đình Khiêm, chúng ta sẽ lập tức đăng báo cắt đứt quan hệ giữa anh và Tiểu Mạt. Đừng lãng phí công sức của chú ấy về vấn đề này.”Phó Mạn Hoa khá hài lòng với em chồng của mình về điểm này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-54.html.]
“Ừm, anh hiểu rồi.” Tô Đình Đức gật đầu.
Tô Đình Đức lớn hơn Tô Đình Khiêm 8 tuổi, khi còn nhỏ cha mẹ bận rộn công việc, chỉ có ông ấy và người giúp việc chăm sóc em trai, cho nên tình cảm hai anh em rất tốt.
Ngay cả khi họ lớn lên, hai người chọn những con đường khác nhau, mối quan hệ của bọn họ vẫn như cũ.
Ông ấy biết Đình Khiêm không hề vô tư phóng khoáng như bề ngoài ông thể hiện, ông cũng là một người đàn ông có nhiều nỗi lo trong lòng. Có điều xuất thân của bọn họ đặc biệt, lúc đó cần phải có một người trong gia đình ở nhà.
Vốn ông ấy là con trai cả, cho nên phải gánh vác trách nhiệm trong gia đình. Nhưng Đình Khiêm không nỡ để công sức nhiều năm vất vả của ông ấy trở thành nước chảy về biển đông, cho nên ông đã gánh vác thay ông ấy, lúc này ông ấy mới có thể ở lại quân đội mà không còn lo lắng gì.
Ông ấy có thể suôn sẻ thăng tiến trong quân đội như vậy, cha và Đình Khiêm đã phải cố gắng rất nhiều sau lưng ông ấy.
Hơn nữa Đình Khiêm gần như gánh vác hết tất cả các mối quan hệ nguy hiểm.
Bác gửi phiếu ngoại tệ cũng gửi đến chỗ của Đình Khiêm. Đình Khiêm nhận lấy sau đó đổi thành vé và những thứ họ cần ở ở Thượng Hải, rồi gửi lại cho bọn họ.
Ngay cả trước khi cha qua đời, khi chia tài sản, Đình Khiêm cũng đưa sổ tiết kiệm ban đầu cho ông ấy để ông ấy lấy phần hoa trong trong cuốn sổ ngân hàng đó.
Phải biết rằng lúc ấy trong sổ tiết kiệm đã không còn một xu nào, không ai biết sau này còn có thể có nữa hay không.
Em trai đối xử với ông ấy như vậy, bây giờ em trai lại xảy ra chuyện, sao ông có thể không lo lắng chứ?
Huống chi Đình Khiêm xảy ra chuyện còn có một nguyên nhân ẩn giấu khác.
Nhà họ Tô của bọn họ đã kinh doanh qua mấy thế hệ, đương nhiên không thể có được tài sản nhỏ bé như vậy, cha ông ấy là người có tầm nhìn xa như thế thì làm sao có thể không chuẩn bị kỹ càng?
Cha ông ấy đã trao đổi một lô vàng miếng, thư pháp và tranh cổ từ lâu, chia làm hai phần, một phần giấu ở Quảng Châu, một phần giấu ở Thượng Hải.
Cha đã giữ bí mật chuyện này, người biết chuyện cũng đã qua đời từ lâu. Nếu không phải vì những gì cha ông ấy đã nói trước khi chết, hai anh em bọn họ cũng sẽ không biết chuyện này.
Sau khi cha qua đời, bọn họ cũng làm theo tâm nguyện cuối cùng của cha ông ấy, bất động sản và đồ sưu tập ở Quảng Châu thuộc về ông ấy, còn tài sản ở Thượng Hải thì thuộc về em trai.
Có điều tình hình lúc đó đã bắt đầu trở nên hỗn loạn, vì lý do an toàn, hai anh em thậm chí còn không nói cho người bên gối biết chuyện đó, thậm chí còn chưa từng đi xem bộ sưu tập cất giữ.
Không biết bằng cách nào mà thông tin bị rò rỉ, nói nhà họ Tô có một bộ sưu tập bảo bối, điều này đã khơi dậy lòng tham của bọn sói ham tiền, lên kế hoạch hãm hại em trai ông ấy.
Nghĩ đến đây, Tô Đình Đức siết chặt nắm đấm.
Nhưng trong thời kỳ đặc biệt này, thân phận hậu duệ của một nhà tư bản đã có chút xấu hổ, nếu ông ấy cứ chạy lung tung khắp nơi, thật sự có thể bị người nào đó kéo xuống nước.
Vợ nói rất đúng, việc đầu tiên cần làm bây giờ là bảo vệ chính mình, để gia đình Đình Khiêm có hy vọng xoay chuyển tình thế.
Sau sự việc này, ông ấy cảm thấy Tiểu Mạt đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, có lẽ có thể chăm sóc cha mẹ thật tốt. Đến lúc đó để cho vợ đi xem xét, mình lại gửi cho bọn họ chút tiền quà vặt để chịu đựng sóng gió trước mấy năm rồi tính sau.
Suy nghĩ cẩn thận, Tô Đình Đức lập tức nói: “Mạn Hoa, em gọi điện thoại cho ông Tạ nói chuyện đó không cần vội.”
“Được rồi, được rồi, em sẽ lập tức gọi điện thoại.” Thấy ông Tô nhà mình cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận, Phó Mạn Hoa vô cùng vui vẻ.
“Sau này chúng ta gửi nhiều tiền và đồ cho Tiểu Mạt đi. Nếu ở nhà không đủ tiền thứ dùng sổ tiết kiệm kia.”
Trong sổ tiết kiệm đó có mười vạn tệ.
Phó Mạn Hoa trừng mắt nhìn ông ấy: “Chẳng lẽ tiền lương của hai chúng ta không nuôi nổi Tiểu Mạt sao mà dùng đến sổ tiết kiệm đó?”
“Những lúc như thế này không được động vào sổ tiết kiệm, tránh cho người khác theo dõi.”
Tiền lương của ông Tô không thấp, 200 tệ một tháng. Còn bà ấy lại là bác sĩ, mỗi tháng cũng kiếm được 65 tệ. Cả hai con trai đều là quân nhân, đều có việc làm và được trả lương.
Chi tiêu trong nhà cũng không nhiều, sau ngần ấy năm nhà bọn họ cũng đã tiết kiệm được hơn hàng nghìn tệ.
[Phổ biến khoa học: Từ những năm 1950 - 1970, tiêu chuẩn lương của bác sĩ ở nước tôi được chia thành 8 cấp. Lấy khu vực 8 cấp làm ví dụ: Lương cấp một là 35,5 tệ; cấp hai là 41,5 tệ; cấp ba là 48 tệ; cấp bốn là 56,87 tệ; cấp năm là 66.53 tệ, cấp sáu là 77.85 tệ; cấp bảy là 90,08 tệ, cấp tám là 112,5 tệ.
Mức lương thay đổi mấy tệ tùy theo khu vực. Vào thời điểm đó, các vùng được chia thành 11 loại, mức lương ở khu vực loại 1 là thấp nhất, trong khi mức lương ở khu vực loại 11 trên cao nguyên là cao nhất.]