Sau khi ra khỏi bưu điện, Tô Mạt dựa theo trí nhớ đạp xe đi đến chỗ ở của đồng chí Lục Trường Chinh.
Khi đi qua một góc có điểm mù, Tô Mạt liếc nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai ở gần đó, lúc này mới xuống xe đạp, cất xe vào trong không gian, đi vào ngôi nhà bỏ hoang và đổ nát bên cạnh.
Tô Mạt thay quần áo đi làm bên trong, đánh phấn nền tối màu cho làn da, lại kẻ lông mày thật dày, đeo một cặp kính gọng đen kiểu cũ, rồi đội tóc giả đàn ông lên.
Chẳng mấy chốc, Tô Mạt từ một cô con dâu nhỏ nhắn xinh xắn biến thành một nam công nhân trẻ tuổi có phần giản dị lương thiện, nhìn bề ngoài mới mười sáu mười bảy tuổi.
Sau khi quan sát xác định xung quanh không có ai, lúc này Tô Mạt mới đi ra, lấy xe đạp từ trong không gian rồi trở lại đường cũ.
Cô đã quan sát nơi này khi Lục Trường Chinh đưa cô đến đây. Xung quanh đây không những không có người ta, còn có điểm mù, hơn nữa có một căn nhà đổ nát dùng làm nơi ẩn núp, hai đầu còn thông với nhau.
Cô thay quần áo ở bên trong, chỉ cần không có người ở góc này, dù cô đi ra ngoài từ hướng nào thì mọi người thấy cô đều sẽ nghĩ cô đến từ hướng khác, sẽ không có nghi ngờ gì cả.
Tô Mạt lại đạp xe đến con đường lần trước có chợ đen, cô muốn xem mỗi lần đến đó có thực sự phiền phức như vậy hay không hay bởi vì bọn họ là gương mặt mới.
Vẫn là thím lần trước đi ngang qua cười hỏi Tô Mạt: “Này nhóc, cậu đi đâu vậy? Thím rất quen thuộc với khu vực này, có thể chỉ đường cho cậu.”
Tô Mạt hạ giọng nói: “Đại đội đã phát một ít trái cây và rau củ, tôi mang đến cho bác Tô.”
“Ồ, bác Tô à? Cứ đi dọc bên trái cho đến cuối đường là đến.” Thím mỉm cười nói.
Tô Mạt đạp xe dọc theo bên trái, chẳng mấy chốc đã đến cuối đường. Người bên trong nghe thấy tiếng động ở cửa, thò đầu ra nhìn thì thấy là một người đàn ông đi xe đạp chở sọt trúc cho nên mở cửa cho Tô Mạt vào.
Sau khi Tô Mạt tiến vào, lại đóng cửa thật kỹ rồi hỏi: “Mua hay bán?”
“Bán.”
“Hai xu.” Người nọ nói.
Tô Mạt lấy ra hai xu đưa cho anh ta. Mẹ nó thật đặt, hai xu cũng đủ để mua một cân mì trắng.
Người nọ nhận tiền: “Che mặt rồi đi theo tôi.”
Tô Mạt lấy khăn che mặt, sau đó đẩy xe rời đi cùng với người đàn ông.
Lần này không cần phải tạm giữ xe, xem ra lại có một cách khác để mở nó.
Tốc độ lần này thực sự rất nhanh, sau khi đi qua một cánh cửa, bọn họ đã đến tứ hợp viện giống như lần trước.
Vậy ra lần trước hai người họ quá độc đáo cho nên mới gặp rắc rối?
Tô Mạt không biết đó là vì Lục Trường Chinh cố tình tỏ ra thái độ hống hách để khiến vợ từ bỏ ý định đến chợ đen. Khi người khác nhìn thấy anh, họ lập tức biết anh làm gì, đương nhiên sẽ cẩn thận đề phòng bọn họ.
“Tự tìm một chỗ cho mình, bán xong thì rời đi ngay, đừng nán lại quá lâu.”
Tô Mạt gật đầu, tìm một góc ngồi rồi đỗ xe. Sau đó cồ dùng sọt trúc che lại, thò tay vào trong, đặt chiếc túi lưới lớn vào trong không gian, rồi thay thế bằng một giỏ táo.rồi thay thế bằng một sọt táo.
Tô Mạt đặt sọt trúc xuống đất, mở tấm vải thô để lộ ra một giỏ táo đỏ mọng và mọc nước, còn tỏa ra mùi táo thơm phức.
Một người đàn ông ở chợ đen nhìn thấy nó thì tiến tới hỏi: “Táo này cô bán như thế nào?”
Lần này Tô Mạt tới đây chủ yếu là thăm dò tình hình, không muốn ở lại quá lâu, cho nên cô báo giá ở chợ đen rất rẻ.
“6 xu 1 cân.”
Người đàn ông lập tức nói: “Cho tôi 5 cân.”
Quả táo này có chất lượng tốt, 6 xu không đắt chút nào, giá bình quân ở hợp tác xã mua bán hình như còn hơn 40 xu. Đúng lúc đối tác của hắn ta rất thích ăn táo, cho nên mua một lần nhiều một chút.
“Được.” Tô Mạt đáp lại, sau đó buồn bực phát hiện mình không có cân.
“Ừm, tôi không có cân.” Tô Mạt có chút xấu hổ.
“Chợ đen có cho thuê, một lần thuê là hai xu.” Người đàn ông đó nói.
Tô Mạt lập tức đưa hai xu nhờ người đàn ông lấy cho cô một chiếc cân.
Người đàn ông chẳng mất bao lâu đã mang chiếc cân đến, Tô Mạt cũng nhanh chóng cân cho hắn ta 5 cân, kiếm được 3 tệ. Bởi vì hắn ta là khách hàng đầu tiên cho nên Tô Mạt tặng cho hắn ta thêm một quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-55.html.]
Một lúc sau, lại có thêm vài người đàn ông đến đây mua táo, có lẽ vừa rồi bọn họ nhìn thấy người đó cho nên nghĩ chúng ngon.
Chỉ riêng nhân viên trong chợ đen đã tiêu thụ hơn hai mươi cân cho Tô Mạt, hai mươi cân còn lại cũng đã được bán hết trong vòng chưa đầy một giờ.
Một sọt táo này bán được tổng cộng 55 cân, kiếm được 33 tệ. Cộng thêm 25 nhân dân tệ từ chị Lưu, hôm nay cô đã kiếm được 58 tệ, tương đương với hơn một tháng lương của những người khác.
Sau khi Tô Mạt quan sát, cô cảm thấy chợ đen này có lượng người khá đông, nhưng muốn đến đây lại có chút phiền phức. Thỉnh thoảng đến thì được, nếu đến thường xuyên rất dễ bị người khác theo dõi, ông chủ của chợ đen có rất nhiều quyền kiểm soát với chỗ này.
Xem ra phát triển ở chỗ của chị Lưu sẽ ổn thỏa hơn, tuy rằng giá sỉ thấp nhưng lại tiện lợi và an toàn.
Bán đồ xong, Tô Mạt thu dọn sọt trúc, sau đó đi dạo trong chợ đen một lúc, cô mua 2 cân thịt heo, thấy có mỡ lợn bày bán cô lại mua 4 cân, định trở về sẽ thắng mỡ heo, thấy có trứng gà cũng mua 2 cân.
Thịt heo ở chợ đen có giá 1,6 tệ một cân, 2 cân tốn 3.2 tệ.
Thịt mỡ heo có giá 2 tệ một cân, 4 cân tốn 8 tệ.
Thịt mỡ heo là loại thịt chất lượng cao, giá phiếu của chúng ở hợp tác xã mua bán cũng phải 1.2 tệ một cân, ở chợ đen bán 2 tệ cũng không đắt lắm.
Trứng gà ở hợp tác xã mua bán bằng phiếu có giá 0.78 tệ một cân. Tô Mạt mua chúng ở một quầy hàng tư nhân trả giá 1.1 tệ một cân, 2 cân tốn 2.2 nguyên.
Chuyến đi này chỉ tốn 13.4 tệ, tiền bán táo mới kiếm được ở chợ đen vừa rồi lập tức dùng hết hơn một phần ba.
Tiền vẫn phải sử dụng.
Mua sắm xong, Tô Mạt rời khỏi chợ đen, quay lại chỗ cũ để tẩy trang và thay quần áo.
Sau khi đi ra lấy xe đạp, Tô Mạt dùng chiếc sọt trúc để đổi đồ tại chỗ.
Đầu tiên cất thịt và trứng gà vào không gian trước để cho nó được giữ tươi, thịt để bao lâu cũng không bị hư.
Tiếp theo lấy cái túi lớn ra, Tô Mạt cất thêm ba cân bông vải vào trong để khi trở về sẽ cắt vải.
Sau đó cô lại lấy thêm mấy chục quả táo bỏ vào sọt trúc, dùng một tấm vải thô phủ lên, lúc này mới đạp xe đi ra bằng một hướng khác.
Sau khi trở về đại đội, Tô Mạt đi đến nhà họ Lục tìm Lý Nguyệt Nga trước.
“Mẹ, con có mua chút táo ở hợp tác xã mua bán cho mẹ ăn thử.” Tô Mạt lấy 7 quả táo ra khỏi giỏ, bọc lại bằng một tấm vải thô.
Lý Nguyệt Nga nhìn qua lộ ra vẻ kinh ngạc nói: “Con mua táo ở đâu vậy? Chúng vừa to, vừa đỏ lại mọng nước.”
Đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy một quả táo đẹp như vậy.
“Ở huyện của hợp tác xã mua bán, số lượng cũng không nhiều cho nên con chỉ giành được nhiêu đây thôi.”
“Táo này cho gia đình anh cả anh hai, ba quả còn lại thì đưa cho cha, mẹ và ông mỗi người một quả.”
“Được.” Lý Nguyệt Nga cũng không có từ chối, đi lấy giỏ tre để chuyển mấy quả táo sang.
“Mẹ, mẹ có biết chiếc áo len Trường Chinh mặc cần bao nhiêu mũi khâu không?” Tô Mạt hỏi, tránh đến lúc đó đường may quá nhỏ sẽ khiến Lục Trường Chinh mặc không thoải mái.
“Con muốn đan áo len cho thằng ba sao?”
“Vâng, con có mua ít len dự định đan cho anh ấy một chiếc áo len.” Tô Mạt gật đầu.
“Chuyện này mẹ cũng không biết, nhưng ba anh em đều có dáng người ngang nhau, thằng ba có hơi to hơn một chút, đến lúc đó con tìm anh cả và anh hai so thử là được.” Lý Nguyệt Nga cảm thấy xấu hổ, bà ấy chưa từng đan áo len cho thằng ba.
Quả nhiên, chỉ là người phụ nữ của mình mới đau lòng người đàn ông của mình.
“Cũng đúng.” Tô Mạt đáp lại rồi hỏi tiếp: “Mẹ, mẹ biết làm áo khoác bông sao?”
“Ừm, có chuyện gì vậy?”
“Con muốn học làm áo khoác bông. Mẹ, nếu mẹ thuận tiện thì hôm nào đó mẹ dạy con được không?”
“Không thành vấn đề, hôm nay mẹ bận gieo mầm, ngày mai sẽ dạy cho con. Đúng rồi, con có muốn gieo mầm trước cửa không? Mẹ có hạt giống rau trồng này.”
“Gieo ạ! Hôm nay con đã mua hạt giống rồi.” Tô Mạt đáp.
Cô chắc chắn những loại cô trồng sẽ là những hạt giống được thế hệ tương lai cải thiện.