Sau khi Tô Mạt về đến nhà, cất hết đồ đạc xong rồi lại ghi chép tính toán sổ sách như thường lệ.
Hôm nay Lục Trường Chinh cầm năm mươi tệ đi, mua ở hợp tác xã mua bán hết 53.59 tệ, tiền gọi điện thoại hết 8.8 tệ, mua đồ ở chợ đen hết 13.8 tệ, tổng cộng là 126.19 tệ.
Hôm nay bán táo được 58 tệ, cho nên hiện giờ còn dư 2009.44 tệ.
Vẫn ổn, thâm hụt không quá nhiều.
Sau khi tính toán sổ sách xong, Tô Mạt lại đến phòng bếp, múc mấy tô bột mì to, rồi lấy bột ngô cô mang về từ viện thanh niên trí thức ra, múc hai bát rồi trộn chung lại với nhau, bắt đầu nhào bột.
Bột ngô là trước đó đại đội vay, ăn uống ở viện thanh niên trí thức hơn nửa tháng, cũng chẳng còn lại bao nhiêu, có lẽ cũng chỉ còn khoảng chừng ba bốn cân.
Cô để lại vụn ngô và khoai lang ở viện thanh niên trí thức, dù sao thì cũng không còn lại bao nhiêu.
Sau khi nhào bột xong, Tô Mạt đậy nó lại, để bột nghỉ một chút.
Sau đó, lại lấy một ít miến từ trong không gian ra để ngâm trước rồi lại lấy một bó lá hẹ to, mấy bắp cải trắng tươi ngon, mấy củ cà rốt ra, ra giếng múc nước rửa sạch sẽ.
Sau khi rửa xong, Tô Mạt suy nghĩ một lúc, lại đi vào gian phòng phía tây hái một ít nấm đi ngâm.
Cô định băm hai cân thịt hôm nay mua được, trộn với mấy loại rau củ này để gói một ít bánh bao. Hiện giờ mỡ heo vẫn chưa rán được, phải đợi đến khi đại đội g.i.ế.c heo chia thịt mới có thể làm. Đến lúc đó mọi người đều ăn thịt, cô có rán mỡ heo thơm chút thì người khác cũng sẽ không nói gì.
Nếu không nhà cô ngày nào cũng ăn thịt, thì sẽ khiến người ta ghen ghét.
Hấp bánh bao thì khác, không có mùi thơm gì, vừa hấp xong là cô sẽ bỏ vào trong không gian, lúc nào muốn ăn thì có thể lấy ra luôn. Mỗi ngày đều được ăn thịt lại không khiến người khác ghi thù.
Còn có thể thường xuyên đưa mấy cái cho ba người già, mặc dù dị năng của cô không thể chữa bệnh, nhưng bởi vì trong đó có chứa sức sống, ăn những thứ đồ được thúc giục sinh trưởng, về lâu về dài cũng sẽ tốt cho sức khỏe con người.
Rau xanh trong không gian của cô, là được thúc giục sinh trưởng khi cô còn có dị năng cấp sáu ở mạt thế, vì thế bên trong lại càng chứa nhiều sức sống. Đối với sức khỏe của Lục Bá Minh mà nói, mặc dù không thể chữa khỏi, nhưng có thể điều hòa, làm dịu lại chút đau đớn bệnh tật.
Thời gian của ông cụ không còn nhiều nữa, cô sẽ cố gắng bày tỏ lòng hiếu thảo thay cho Lục Trường Chinh, để những ngày tháng cuối đời của ông cụ có thể sống thật tốt.
Sau khi Tô Mạt băm thịt xong, cảm thấy vẫn còn hơi ít, nên lại lấy thịt nấu chín đóng hộp ra, lấy thịt rồi thái thành hạt lựu vừa ăn.
Sau đó Tô Mạt cũng thái nhỏ lá hẹ đã được rửa sạch, bỏ vào trong cái chậu tráng men, cà rốt cũng đã được thái thành hạt lựu.
Trước tiên Tô Mạt thêm chút muối ăn mà cô mang tới từ mạt thế vào trong lá hẹ, lấy đũa đảo đều, rồi thêm mì kiềm vào, như thế thì rau hẹ sẽ không bị đổi màu, sau khi đảo đều, lại thêm một lượng vừa phải dầu lạc, như vậy có thể giúp giữ lượng nước trong lá hẹ, hơn nữa cũng sẽ giúp màu lá được xanh và đẹp hơn.
Sau đó thì thêm cà rốt, thịt đã thái hạt lựu vào, lại bỏ thêm một nắm miến to đã ngâm và cắt từ trước, rồi trộn thêm chút nước tương vào nhân bánh.
Sau đó bắt đầu nêm nếm gia vị, đầu tiên là bỏ một muỗng muối ăn, ngũ vị hương vừa đủ, một chút hạt tiêu bắc, lại thêm vào một chút đường trắng, một lượng vừa phải hạt nêm, thêm chút dầu hào, dầu mè, rồi lấy đũa trộn đều chúng lại với nhau, để gia vị có thể hòa cùng với nhân bánh, như vậy là đã chuẩn bị xong nhân bánh gồm lá hẹ miến thịt thơm phưng phức.
Mặc dù nhiều rau ít thịt, nhưng ở thời đại này như thế đã tốt lắm rồi.
Sau khi đã chuẩn bị nhân bánh xong, Tô Mạt lấy một phần bột đang ủ ra, lăn bột thành một đoạn dài, sau đó chia thành từng nắm bột nhỏ cuối cùng bắt đầu cán mỏng vỏ bánh, gói bánh bao.
Cô gói bánh bao là kiểu nhiều nhân vỏ mỏng, gần một thau nhân bánh, cô cũng chỉ gói có hơn năm mươi cái bánh bao, vừa đủ hai lồng hấp.
Trước đó trong nhà mới đã có sẵn lồng hấp, có tổng cộng ba cái.
Tô Mạt nấu một nồi nước, bỏ bánh bao nhân lá hẹ và thịt lên trên hấp trước, sau đó lại tiếp tục thái cải trắng, cho một nửa thịt đã băm sẵn vào, theo như cách nêm nếm gia vị vừa rồi, tiếp tục gói bánh bao nhân thịt và cải trắng.
Hai mươi phút sau, bánh bao lá hẹ cũng đã chín, Tô Mạt lấy hòm cất trữ trong suốt đựng quần áo còn trống ở trong không gian ra, lấy nước rửa sạch rồi lau khô ráo, gắp bánh bao nhân lá hẹ từ trong lồng hấp bỏ vào trong hòm cất trữ rồi bỏ vào trong không gian.
Cả ngày hôm nay Tô Mạt vẫn chưa ăn gì, cũng đã đói rồi, sau khi hấp bánh xong thì cũng tự nếm một cái, ăn ngon và thơm vô cùng.
Sau khi thu gom hết bánh bao lá hẹ, Tô Mạt lại bỏ bánh bao nhân cải trắng vào trong nồi hấp, cũng gói vừa đủ hai lồng.
Nhưng số bột mì cô nhào đã hết mất rồi, Tô Mạt lại phải nhào bột thêm lần nữa, trong thời gian ủ bột, cô băm nhỏ số nấm đã được rửa sạch, trộn với số thịt băm và miến còn lại, làm nhân bánh gồm miến, thịt băm và nấm.
Cũng gói số lượng vừa đủ hai lồng hấp, còn lại một chút bột mì đã nhào, Tô Mạt bỏ luôn vào không gian, lần sau gói lại dùng tiếp.
Sau khi thu gom hết bánh bao nhân cải trắng, Tô Mạt lại bỏ bánh bao nhân nấm vào lồng hấp.
Gói ba loại nhân, tổng cộng hơn một trăm năm mươi cái, ước chừng phải dùng đến năm sáu cân bột mì, hai ba cân bột ngô còn lại đã dùng hết sạch rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-56.html.]
Nhưng gói nhiều bánh bao như thế, cũng đủ cho cô ăn một khoảng thời gian.
Lúc này trời cũng đã chạng vạng tối. Tô Mạt lấy một cái bát, gắp ba cái bánh bao nhân lá hẹ, sau đó lấy cầm một cây cải trắng còn lại, bỏ vào trong giỏ trúc, xách đến nhà họ Lục.
Khi Tô Mạt đến, đúng lúc Lý Nguyệt Nga đang chuẩn bị nấu cơm.
"Mẹ, con gói mấy cái bánh bao lá hẹ, mang tới cho mọi người nếm thử. Hôm nay còn mua mấy cây cải trắng, vừa rồi quên mất không đưa cho mẹ, nên con cầm tới cho mẹ một cây đây."
Lý Nguyệt Nga cầm giỏ trúc, ngạc nhiên nói: "Con còn biết gói bánh bao nữa hả?"
Nhìn vợ thằng ba không giống kiểu người biết nấu cơm mà? Mặc dù thằng ba từng nói vợ nó nấu ăn ngon lắm, nhưng bà ấy cho rằng con mình nói thế là để bà ấy yên tâm thôi.
"Vâng, trước đây trong nhà đều là con nấu cơm đó mẹ." Tô Mạt gật đầu, mặc dù nguyên chủ không biết nấu cơm, nhưng cô ở mạt thế, ngày nào cũng phải tự nấu hết.
Lý Nguyệt Nga cúi đầu nhìn qua, gói bánh bao cũng rất ra hình ra dạng, hơn nữa còn rất to, còn mùi vị như thế nào, sau khi nếm xong mới biết được.
"Gói được lắm." Lý Nguyệt Nga khen: "Ôi trời, cây cải trắng này được đấy, tươi ngon mọng nước, con mua ở đâu vậy?"
Lý Nguyệt Nga cũng không nói là đừng mua rau củ ăn, lúc kết hôn đất của thằng ba nhà bà đã bị bào nhẵn bóng, bà ấy cũng phải đổi rau với người quen trong thôn, vợ thằng ba không quen thuộc với người trong khôn, không ra ngoài mua thì lấy rau ở đâu ra mà ăn.
"Con mua ở hợp tác xã mua bán trong huyện ạ." Tô Mạt nói.
"Đồ trong hợp tác xã mua bán huyện đúng là ngon hơn đồ trong hợp tác xã mua bán của công xã chúng ta." Lý Nguyệt Nga nói: "Nếu như ăn hết rau thì nói với mẹ, mẹ dẫn con đi đổi ở trong thôn, đỡ phải đi xa mua phiền phức lắm."
"Vâng, cảm ơn mẹ."
Lý Nguyệt Nga khoát tay: "Người một nhà cả, đừng nói khách sáo thế làm gì."
Lý Nguyệt Nga cầm một cái bát bỏ bánh bao vào, rồi trả lại giỏ trúc cho Tô Mạt: "Con mau về đi, mẹ cũng chuẩn bị nấu cơm đây, bánh bao nên ăn lúc nóng, đừng để nguội."
Tô Mạt gật đầu, cầm giỏ trúc rồi trở về.
Lý Nguyệt Nga nhìn cái bánh bao to đùng, bữa trưa cũng còn lại chút màn thầu, nên cũng không nấu thêm gì khác nữa, hâm nóng lại bánh bao và màn thầy, xào cây cải trắng mà Tô Mạt mang đến, thế là xong bữa tối.
Lý Nguyệt Nga xào cải trắng xong, Lưu Ngọc Chi và Lục Quế Hoa cũng tan làm trở về.
Lý Nguyệt Nga đi vào trong phòng cầm bốn quả táo ra, nói to: "Vợ thằng cả, vợ thằng hai, đây là đồ vợ thằng ba mang cho các con, mỗi người hai quả, bảo là chia cho mọi người nếm thử."
Lưu Ngọc Chi nhìn trái táo vừa to vừa đỏ, cầm xong thì cười nói: "Biết ơn em ba quá, vừa nhìn đã biết quả táo này rất ngon rồi."
Lục Quế Hoa nhận xong cũng nói: "Cuộc sống của em ba tốt thật, táo thế này nói muốn ăn là ăn."
Lý Nguyệt Nga ngừng lại: "Con có ăn hay không? Không thì để cho mấy ông bà già này ăn, cho con đồ mà con còn không phun ra được câu nào tử tế."
Buổi chiều bà ấy đã gọt một quả cho cha, cũng nếm thử một miếng, thật sự là vừa thơm vừa giòn vừa ngọt, ngon vô cùng.
"Sao lại không ăn được ạ, hai đứa nhóc trong nhà cũng thèm đấy ạ." Lục Quế Hoa cầm lấy quả táo, vội vàng chạy về phòng cất đi.
Buổi tối lúc ăn cơm, Lục Thanh An nhìn thấy trên bàn thế mà lại có bánh bao, ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay gói bánh bao à?"
"Không, vợ thằng ba mang tới đó. Con bé tự gói đấy." Lý Nguyệt Nga nói: "Còn mang theo táo và cải trắng, món cải xào này là làm từ đồ con bé mang tới đấy."
Lục Thanh An cảm thấy vợ thằng ba nhà ông ấy, giống như là một câu đố. Vốn tưởng là trong nhà có chuyện nên tới để tránh nạn, kết quả lại quen biết với bí thư Canh, một cô gái xinh xắn đã quen sung sướng thế mà lại biết nấu cơm.
Nhưng lại cũng là một đứa bé hiếu thuận. Mới gả qua đây chưa được mấy hôm đã mang tới không ít đồ. Hôm qua là canh gà, hôm nay lại mang bánh bao và táo tới.
Đỡ Lục Bá Minh ra ngồi xong thì ba người cũng bắt đầu ăn cơm.
Lục Thanh An cầm một cái bánh bao lên bẻ ra, một mùi thơm ngào ngạt lập tức xông vào mũi. Rau hẹ xanh mơn mởn, điểm xuyết thêm màu cam của cà rốt, còn có miến trong suốt thấm đượm màu nước tương cùng với chút thịt thái hạt lựu, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta phải thòm thèm.
Lục Thanh An vội cắn một miếng to, mùi vị này quá là tuyệt vời, ông ấy chưa từng được ăn cái bánh bao nào ngon như thế, còn ngon hơn cả cái bánh bao to nhân đầy thịt.
"Cha, Nguyệt Nga, mau ăn đi, bánh bao này ngon lắm." Lục Thanh An nói.
Lý Nguyệt Nga cũng cắn một miếng, phút chốc mắt sáng bừng lên. Thật sự là, tay nghề làm bánh bao của vợ thằng ba không phải dạng vừa đâu.