Sau khi về đến nhà, Tô Mạt gom bánh bao nhân thịt nấm đã hấp chín lại, cho vào không gian, bản thân ăn hai cái lót dạ, xem như giải quyết xong bữa tối. Kế tiếp, cô xuống bếp, rửa nồi đun nước, lại nhân lúc trời vẫn còn sáng mà chạy ra giếng, gánh mấy thùng nước về đổ đầy chum nước trong bếp.
Chờ nước sôi, Tô Mạt dùng nước nóng tắm rửa sạch sẽ, sau đó đổ đi, lại thuận tay giặt luôn bộ đồ dơ mới thay ra. Xong xuôi, cô trở lên nhà, châm đèn dầu. Đầu tiên, cô đóng kín cửa sổ nhìn ra phía sau nhà, lại lấy từ không gian ra tấm màn mà lúc trước vì không biết nên lỡ làm quá dày, treo lên trên cửa sổ cạnh giường đất trong phòng ngủ.
Tiếp đó, cô móc ra một chiếc đèn bàn tích điện, bật đèn lên, rồi bước ra ngoài xem có tia sáng nào lọt qua tấm rèm không. Sau khi xác nhận ánh sáng không xuyên qua được, Tô Mạt mới quay vào trong, đóng kín toàn bộ cửa sổ lẫn cửa ra vào, lại lấy thêm một chiếc đèn nữa, bật mở, chớp mắt một cái cả căn phòng đã sáng bừng lên.
Tô Mạt thở phào, cuối cùng cũng không cần trải qua cuộc sống tối lửa tắt đèn nữa rồi. Cô nghỉ ngơi một lúc, lại vội vàng tháo tấm chăn mà mình vừa may xong mấy hôm trước ra, lôi ruột chăn ra ngoài, thay bằng ruột chăn mà cô mang tới từ tận thế, rồi may lại như cũ.
Về phần cái vỏ chăn bị thay ra, cô không vứt mà nhồi ruột chăn từ vải thô cũ vào, sau đó may lại. Thoạt nhìn không quá đẹp, nhưng có vậy thì đặt ngoài chuồng bò mới không bị lấy mất, với cả đủ giữ ấm là được.
Tương tự, cô lại dùng vải thô cũ ghép thành tấm nệm, sau đó vá lại với nhau, vậy là đã có nệm để dùng cho chuồng bò bên nhà cha mẹ rồi. Kế tiếp, cô lại lấy ra một tấm nệm mỏng hơn để lót giường đất trong nhà mình.
Có điều sự khác biệt giữa nệm bây giờ và nệm thời sau này vô cùng lớn, Tô Mạt chỉ đành lôi ga giường in hoa mình mua ở hợp tác xã mua bán ra, lại chắp thêm vài mảnh vải thô cũ với nhau, làm thành ruột cho tấm nệm. Thế này thì không cần lo bị người khác phát hiện nệm cô nằm không giống với những loại khác.
Ga giường in hoa kia đã được cô giặt giũ sạch sẽ lúc còn ở viện thanh niên trí thức rồi.
Chờ tới khi may xong, Tô Mạt nhìn số vải thô cũ không còn dư lại bao nhiêu, thoáng cười khổ. Không có kinh nghiệm đúng là rắc rối, xem ra phải đi mua thêm một cây vải thô cũ nữa, chứ không còn chẳng đủ để làm cho mỗi người một cái áo bông.
Sau khi cất chăn đệm bằng vải thô cũ vào không gian, Tô Mạt ngó đồng hồ, thế mà đã hơn mười giờ tối rồi.
Cô vội châm đèn dầu, tắt đèn bàn, gỡ rèm cửa sổ xuống, cất vào không gian, xong xuôi mới thổi đèn đi ngủ.
Trong lúc Tô Mạt vá chăn nệm, tình hình ở nhà con cả và con thứ nhà họ Lục cũng chẳng mấy yên ổn.
Cơm nước xong, Lưu Ngọc Chi lập tức cắt hai quả táo thành hai nửa, ba đứa nhỏ mỗi đứa một nửa, còn cô ta và Lục Hành Quân chia nhau phân nửa quả còn lại.
Được ăn quả táo ngon tới vậy khiến ba đứa nhỏ vui như mở cờ, suýt nữa nuốt luôn cả hột táo.
“Loại táo này ăn ngon thật, chẳng biết vợ chú ba mua ở đâu nữa.” Lưu Ngọc Chi nói.
Không phải họ chưa từng ăn thử táo do hợp tác xã mua bán bán ra, mùi vị kém xa, không đáng để so sánh. Trước kia họ cảm thấy táo của hợp tác xã mua bán cực kỳ ngon, nhưng sau khi ăn quả táo này lại thấy hàng của hợp tác xã mua bán cũng bình thường thôi.
“Còn mua ở đâu được nữa? Không phải hợp tác xã mua bán của công xã thì cũng là hợp tác xã mua bán trên thị trấn thôi.” Lục Hành Quân đáp.
“Đã bao giờ anh thấy hợp tác xã mua bán bán thứ tốt thế này chưa?” Lưu Ngọc Chi không tin.
“Thỉnh thoảng vẫn có mà, hồi trước Tiểu Lan cũng từng cầm không ít thứ tốt về đó thôi.”
“Không giống nhau, em thấy có lẽ vợ chú ba đã mua táo này ở thị trường kia đó.” Lưu Ngọc Chi hạ giọng nói.
Lục Hành Quân lập tức ngồi thẳng lưng lên: “Em đừng có nói bậy, vợ chú ba là phụ nữ chân yếu tay mềm, làm gì có lá gan lớn cỡ đỡ.”
Lưu Ngọc Chi bĩu môi: “Anh cứ đợi mà xem, tuy trông vợ chú ba yếu ớt, nhu nhược thật, nhưng chắc chắn không phải người tầm thường đâu.,”
Lục Hành Quân mỉm cười: “Sao em lại biết người ta không tầm thường?”
“Nếu là người bình thường thì với yêu cầu cao thái quá đó của chú ba, làm gì có chuyện mới quen biết mấy ngày đã cưới về nhà chứ?”
“Em nói cũng đúng.” Lục Hành Quân gật đầu, sau đó lại nói thêm: “Chú ba đối xử với chúng ta không tệ, tốt nhất đừng gây thêm rắc rối cho vợ chú ba.” Hôm nay Lục Hành Quân nhận được đồng hồ, trong lòng vui như trẩy hội.
“Nói nhảm, không cần anh nhắc, anh tưởng nhà ta ngu như vợ chú hai hay gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-57.html.]
Khác với bầu không khí êm ả bên nhà con cả, lúc này, phía nhà con thứ như thoang thoảng mùi thuốc súng.
Rõ ràng có hai quả táo, nhà họ bốn người tương đương mỗi người một nửa, ấy là vẹn cả đôi đường, thế mà Lục Quế Hoa lại khăng khăng đòi cầm một quả mang về biếu nhà mẹ đẻ.
Hai đứa nhỏ vốn có thể ăn mỗi đứa một nửa, giờ bỗng chỉ còn một phần tư nên đương nhiên không chịu.
Sau một hồi tranh cãi, cuối cùng hai đứa nhỏ vẫn được ăn mỗi đứa nửa quả táo, quả còn lại cắt làm đôi, Lục Vệ Quốc và Lục Quế Hoa chia nhau một nửa, nửa còn lại để Lục Quế Hoa cầm về nhà mẹ đẻ.
Lục Vệ Quốc nhìn người vợ tới một nửa quả táo cũng muốn mang về cho nhà mẹ đẻ, lòng bỗng thấy hối hận.
Có phải anh ta đã sai khi lúc trước không nghe cha mẹ khuyên can mà cứ sống c.h.ế.t đòi cưới Lục Quế Hoa bằng được không?
Xem ra mẹ nói rất đúng, nếu không có bà kiềm lại, e là Lục Quế Hoa đã sớm dọn sạch của cải trong nhà họ qua nhà mẹ đẻ rồi. Giờ nhà họ đã tách ra, không ai nhúng tay vào, nên tới cả nửa quả táo mà cô ta cũng nhất quyết phải cầm về cho nhà mẹ đẻ.
Lục Vệ Quốc bỗng thấy bất lực vô cùng, chỉ là bọn họ đã sinh tận hai đứa nhỏ, còn làm được gì nữa đây? Cuối cùng chỉ đành tự nhủ sau này bản thân nhớ để ý hơn thôi.
Sáng hôm sau, chưa tới sáu giờ Tô Mạt đã dậy. Sau khi dọn giường gọn gàng, Tô Mạt vội vàng lấy xấp vải bông in hoa ra, cắt chừng bốn mét, lại lôi thêm xấp vải kaki và một ký bông, để chung vào một chỗ, chờ khi nào Lý Nguyệt Nga tới có thể mang ra dùng ngay.
Hoàn thành xong mấy chuyện này cô mới ra ngoài rửa mặt, vệ sinh cá nhân, xong xuôi lại lôi từ trong không gian ra hai cái bánh bao làm bữa sáng.
Ăn sáng xong, cô bắt đầu công cuộc lựa chọn hạt giống rau xanh từ không gian, lát sẽ mang ra trồng ngoài sân.
Cải củ và cải thảo là hàng tất yếu, đương nhiên phải trồng, kế đó Tô Mạt lại lấy thêm hạt giống cải bó xôi, xà lách, bắp cải và rau hẹ, chuẩn bị gieo cùng một đợt luôn cho tiện. Mấy loại rau này tương đối ưa lạnh, hơn nữa tốc độ sinh trưởng của xà lách rất nhanh, có thể thu hoạch trước khi tuyết rơi.
Khu đất ngoài sân được Lục Trường Chinh chia thành tám mảnh nhỏ ngay ngắn, thẳng hàng, Tô Mạt chọn bốn mảnh khá lớn, lần lượt gieo hạt giống cải thảo và cải củ xuống. Phương pháp gieo trồng của cô rất thô sơ, chờ khi nào nảy mầm, chỉ cần nhỏ mấy cây dôi ra là xong.
Hạt giống cải bó xôi, xà lách, hẹ và bắp cải lần lượt được gieo xuống bốn mảnh đất còn lại.
Lúc Lý Nguyệt Nga tới, Tô Mạt đang bận rộn tưới nước ngoài vườn, hình như còn rắc cả tro gỗ nữa thì phải.
“Vợ thằng ba à, con đang làm gì vậy?”
“Nương qua chơi, con đang tưới nước, ban nãy vừa rải hạt giống xong đó ạ.”
“Ồ, con trồng rau gì vậy?”
“Trồng chút cải củ, cải thảo, còn có bắp cải, cải bó xôi và xà lách ạ.”
Lý Nguyệt Nga nhìn từng thửa đất vuông vức, cứ thấy không đúng chỗ nào: “Con trồng như thế nào?”
“Thì rải hạt giống xuống đất, lại trải thêm một lớp tro gỗ.” Tô Mạt đáp.
Lý Nguyệt Nga hoảng hốt: “Con cũng trồng cải củ với cải thảo kiểu đó hả?”
Tô Mạt gật đầu.
“Ôi chao, con đừng trồng kiểu đó, cải củ với cải thảo thì phải đào hố, mỗi hố rải vài hạt giống, sau đó rắc thêm một lớp tro gỗ rồi hẵng lấp đất, như thế hạt mới nảy mầm. Chứ cứ rải đại như con thì không mọc nổi đâu, mà có mọc thì mật độ cũng dày quá rồi.”
“Không sao đâu mẹ, mọc được mà, nếu khoảng cách quá dày, chỉ cần nhổ bớt vài cây thừa ra là xong.” Có thể người khác trồng không lên, nhưng rau của cô thì chắc chắn sống nổi.
Nghe cô nói vậy, Lý Nguyệt Nga còn khuyên nữa thì chẳng khác nào lên mặt dạy đời, bèn im lặng không nói gì. Cùng lắm thì đến lúc đó nếu cô không có rau ăn thì bà chia cho cô một chút là được.