Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 58



Lý Nguyệt Nga vốn tới để dạy Tô Mạt làm quần áo bông, nhìn thấy cô đang tưới nước thì giúp cô tưới nốt phần còn lại trước.

Sau khi làm xong, Tô Mạt nhanh chóng mời Lý Nguyệt Nga vào nhà, lại cầm bình tráng men rót cho Lý Nguyệt Nga một cốc nước đường đỏ.

Trong không gian là có 3 bình đựng hai cân đường đỏ cũ, hôm qua cô đã lấy một bình ra.

Lý Nguyệt Nga thấy là nước đường đỏ thì hơi ngạc nhiên, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu, nhưng vẫn không quên nói: "Không phải lễ tiết gì, người trong nhà cả, không cần phải uống nước đường đỏ. Đường đỏ rất quý, con giữ lại sau này cần thì dùng."

Vợ thằng ba là con dâu tốt, hiếu thuận với hai người già bọn họ, nhưng có hơi hoang phí.

"Không sao đâu mẹ, uống hết thì mua thêm là được. Mẹ vất vả cả một mùa thu hoạch, cũng nên bồi bổ, lát nữa mẹ về thì nhớ cầm một ít." Tô Mạt cười nói.

"Ai, ông dân chúng ta đã quen rồi, không cần đường đỏ bồi bổ, nghỉ ngơi một chút sẽ khoẻ lại. Con giữ lại để uống đi. Nếu có khách đến, mời một cốc cũng rất thể diện."

"Đồ tốt thì nên cho người trong nhà uống, cho dù người khác tốt thì cũng chỉ là câu nói xã giao mà thôi." Tô Mạt nói.

Lý Nguyệt Nga thật sự vô cùng tán đồng câu nói này của Tô Mạt, ánh mắt bà ấy nhìn Tô Mạt càng thân thiết hơn.

Từ khi thành lập công xã đến nay, nhà bà ấy vẫn luôn là nhà của bí thư chi bộ, Lục Bá Minh và Lục Thanh An đều là người tương đối chí công vô tư, cho nên Lý Nguyệt Nga đã phải chịu không ít thua thiệt, thường xuyên tặng đồ tốt cho người khác.

Lý Nguyệt Nga thường xuyên quên mình vì người khác cũng quyết định ích kỷ một lần.

"Lời này của con rất đúng, vậy mẹ không khách sáo với con nữa, lát nữa mẹ sẽ mang một ít vể cho cha và ông nội con bồi bổ một chút." Lý Nguyệt Nga cười nói.

Bà ấy thật sự không uống nước đường đỏ từ lâu lắm rồi, e là cũng phải đến một năm.

Phiếu đường đỏ rất hiếm, bình thường nếu có thì cũng tích lũy để dành cho con dâu dùng khi ở cữ.

"Vâng." Tô Mạt cũng cười gật đầu.

Lý Nguyệt Nga nghỉ ngơi một lát, lại uống mấy ngụm nước đường đỏ, nói: "Được rồi, bây giờ mẹ sẽ dạy con cách làm áo bông. Đầu tiên, con có biết làm quần áo bình thường không?”

Tô Mạt lắc đầu.

"Được, vậy mẹ sẽ dạy con từ đầu. Không nói những cái khác, trong toàn bộ đại đội này, mẹ là người làm quần áo tốt nhất đấy."

Trước kia, cha của Lý Nguyệt Nga là thợ may, tuy nói kỹ thuật truyền nam không truyền nữ, nhưng khi còn bé bà ấy thường xuyên nhìn cha và anh trai làm quần áo nên cũng học được không ít. Đáng tiếc cha và anh trai của bà ấy đã bị quân xâm lược g.i.ế.c c.h.ế.t vì cách mạng trong những ngày bị chiếm đóng khó khăn.

Nghĩ đến khoảng thời gian đó, hốc mắt Lý Nguyệt Nga có chút ướt át, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại. Bà ấy đã làm bà nội, cuộc sống hiện tại cũng yên ổn, như vậy rất tốt rồi.

Cha và anh trai bà ấy ở trên trời có linh thiêng thì cũng sẽ cảm thấy vui mừng.

Lý Nguyệt Nga dạy chi tiết, bắt đầu từ việc đo kích thước, sau đó là cách cắt vải cho tiết kiệm, đến cách viền, cách chạy chỉ, cách xếp bông, cách may viền, tất cả đều được giải thích trong khi thực hiện.

Vì có máy may và khá quen tay nên Lý Nguyệt Nga làm việc rất nhanh, đến giữa trưa, áo bông đã gần như hoàn thiện. Tất cả những gì còn lại là chạy chỉ một lần nữa ở đường may và vài lần nữa ở giữa.

"Cũng đã muộn rồi, mẹ phải về nấu cơm cho ông nội và cha con, cơm nước xong xuôi lại tới dạy con làm quần." Lý Nguyệt Nga nói.

"Mẹ đừng nấu cơm, con nấu sẵn rồi, đợi chút nữa mẹ mang về đi. Đã vất vả từ sáng đến giờ, mẹ nghỉ một lát đi." Tô Mạt nói: "Bánh bao con hấp hôm qua vẫn còn, mẹ chờ con hâm nóng lại xào chút rau xanh, nấu nồi canh trứng là xong."

Lý Nguyệt Nga nghĩ đến hương vị món bánh bao hấp ngày hôm qua, cơ thể bà ấy đã gật đầu trước khi kịp suy nghĩ.

"Vất vả cho con rồi, thế để mẹ về nói trước một tiếng, có cha con trở về không thấy có cơm ăn lại tưởng xảy ra chuyện gì."

"Vâng ạ." Tô Mạt gật đầu.

Lý Nguyệt Nga vừa đi, Tô Mạt lập tức lấy tám chín cái bánh bao nhân rau hẹ thả vào trong lồng hấp, đun sôi nước trong nồi, hâm nóng rồi dọn ra ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-58.html.]

Sau đó, cô lại lấy ra hai quả cà chua, hai quả trứng gà nấu canh cà chua trứng. Sau đó lại rửa một nắm rau rồi xào làm món mặn.

Lúc Lý Nguyệt Nga cầm rổ tới, thấy Tô Mạt đã bắt đầu xào rau, thầm nghĩ vợ thằng ba làm việc cũng khá nhanh nhẹn.

Sau khi Tô Mạt xào rau xong, xúc 3/4 số rau vào bát cho Lý Nguyệt Nga trước, sau đó xúc phần còn lại vào bát của mình.

Tiếp theo, cô lại đổ hơn một nửa số canh cà chua vào bát tráng men của Lý Nguyệt Nga, sau đó lấy một chiếc bát khác và để đầy 6 chiếc bánh bao hấp vào.

"Ai u, không cần nhiều như vậy đâu, cho mẹ ba cái bánh bao là được rồi." Lý Nguyệt Nga nói. Buổi sáng còn thừa một ít cháo vụn ngô, ba cái bánh bao cũng đủ ăn rồi.

"Không sao đâu mẹ, con còn tám chín cái nữa mà, hôm nay cũng không ăn hết được."

Lý Nguyệt Nga thấy đúng là còn tám chín cái bánh bao nữa nên bà ấy mới nhận.

Lúc Lý Nguyệt Nga trở về, Lục Quế Hoa cũng đang nấu cơm, thấy bà ấy lại mang đồ ăn từ nhà chú ba về thì không khỏi nhếch miệng.

Con dâu mới muốn thể hiện nên ngày nào cũng đưa đồ ăn. Cô ta muốn xem, vợ chú ba có thể kiên trì được bao lâu.

Trong khi Tô Mạt và Lý Nguyệt Nga làm áo bông, ở nơi biên giới xa xôi, Lục Trường Chinh đang dẫn một đội người ẩn nấp trong vực sâu. Vì sự cố lớn xảy ra vào giữa tháng 9 nên ở thời điểm hiện tại, quan hệ biên giới giữa hai nước đang vô cùng căng thẳng.

Hôm qua sau khi Lục Trường Chinh đến huyện, anh lại nhận được một cuộc gọi khác của quân đội bảo anh trực tiếp lên thành phố, trực thăng sẽ đến đón anh. Cho nên, anh mới rời nhà được ba, bốn tiếng đã an vị trên máy bay trực thăng.

Một nhóm người đã đến địa điểm được chỉ định và dừng lại để nghỉ ngơi một chút. Lục Trường Chinh cắn miếng lương khô cứng nhắc, trong đầu lại nghĩ không biết bây giờ vợ mình đang làm gì.

Lục Trường Chinh lấy tấm ảnh duy nhất của Tô Mạt từ trong túi áo trong ra, sau khi nhìn một chút lại cẩn thận cất lại.

Đồng đội ở bên cạnh tinh mắt nhìn thấy, hỏi: "Đội trưởng, đây là đối tượng của anh à? Xinh quá."

"Không phải, là vợ tôi."

"Anh kết hôn bao giờ?" Đồng đội anh giật mình.

"Hai ngày trước." Lục Trường Chinh nói.

Đồng đội im lặng, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, một hồi lâu sau mới phun ra được hai chữ "Chúc mừng".

Sau bữa ăn, Lý Nguyệt Nga lại tới dạy Tô Mạt làm quần bông.

Năng lực học tập của Tô Mạt vẫn rất mạnh, buổi sáng nhìn Lý Nguyệt Nga làm áo bông, cô đã hiểu đại khái quá trình làm. Tô Mạt xung phong nhận làm quần bông, Lý Nguyệt Nga ở bên cạnh hướng dẫn cho cô là được.

Đầu tiên, Tô Mạt chạy chỉ lại áo bông do làm vào buổi sáng và làm quen với cách vận hành của máy may. Sau đó, cô cố định sợi bông bằng chỉ. Chẳng bao lâu, máy may bắt đầu hoạt động trơn tru.

Lý Nguyệt Nga cũng thầm than trong lòng, Tô Mạt không hổ là thanh niên trí thức đến từ thành phố, đúng là thông minh. Trước đó, bà ấy đã từng dạy nhà thằng cả, thằng hai làm quần áo, nhưng không đứa nào học nhanh như vậy.

Sau khi hoàn thành bộ quần áo độn bông, Tô Mạt bắt đầu tự đo, cắt quần, sau đó khâu, lót, viền và chỉ dưới sự hướng dẫn của Lý Nguyệt Nga, mọi thứ đều được thực hiện một cách chính xác. Trong hai giờ, một chiếc quần bông đã hoàn thành.

Lý Nguyệt Nga kiểm tra và mỉm cười nói: "Con làm không tệ."

"Là nhờ mẹ dạy tốt." Tô Mạt vuốt m.ô.n.g ngựa Lý Nguyệt Nga.

Vào thời này, quần áo không có nhiều kiểu dáng, Tô Mạt cũng không phải người cầu kỳ, chỉ cần có thể giữ ấm và không quá xấu xí là được.

Tô Mạt nhìn bộ quần áo bông mình vừa làm xong, trong lòng cảm thấy vui mừng khấp khởi. Mấy ngày sau, cô lại vào thành phố mua một mảnh vải thô, tranh thủ buổi tối để may quần áo bông cho hai người.

Tính toán thời gian, chắc còn ba bốn ngày nữa là bọn họ sẽ đến chuồng bò, đến lúc đó cô sẽ tìm một cơ hội đến đại đội bên cạnh để thăm.

"Đúng rồi, con nghe có người nói rằng ở vùng núi phía Đông Bắc có rất nhiều lâm sản, mỗi khi đến mùa đều thu hoạch được mấy giỏ lớn." Tô Mạt nói.

Bình Luận (0)
Comment