Lý Nguyệt Nga nghe vậy thì cười hỏi: "Con nghe ai nói thế?"
"Nếu thật sự có nhiều lâm sản như vậy thì tại sao đời sống nông dân vẫn khổ như vậy?"
"Lâm sản không ít, nhưng cũng nhiều người mà, ai cũng không có gì ăn, rảnh rỗi thì lên núi hết. Nhiều người quá nên không có gì để nhặt đâu.”
"Trên núi có mấy thứ như lợn rừng, gà rừng không mẹ?" Tô Mạt rất tò mò.
"Đương nhiên là có, nhưng bọn chúng đều ở trong núi sâu, còn bên ngoài núi thì hầu như chưa thấy bao giờ, cho dù thỉnh thoảng có thì cũng bị đội dân quân của các đại đội săn b.ắ.n để cải thiện cơm nước cho mọi người."
Người của đội dân quân không phải ăn chay, họ đều được trang bị s.ú.n.g săn, bất kỳ con thú hoang nào dám xuống núi phá huỷ lương thực thì đều bị bọn họ làm thịt.
"Vậy bình thường đội dân quân của đại đội chúng ta có vào sâu trong núi săn lợn rừng để cải thiện thức ăn cho mọi người không mẹ?" Tô Mạt lại hỏi.
"Hằng năm, cứ vào mùa đông, bọn họ đều đi săn vài thứ cho mọi người ăn tết. Nhưng mà bọn họ cũng không dám vào quá sâu trong núi, chỉ dám quanh quẩn ở bên ngoài nên cũng không bắt được nhiều lắm, chỉ được mấy con gà rừng, thỏ rừng gì đó. Không phải năm nào cũng có lợn rừng, may mắn lắm thì mới săn được một, hai con."
Bây giờ đội trưởng của đội dân quân là người đàn ông của Lý Thúy Hoa, ông ta hèn nhát như vậy, trước sợ hổ sau sợ sói, có thể săn được cái gì? Nhưng năm nào cũng cố săn mấy động vật nhỏ cho mọi người nhét kẽ răng, để người ta không nói ông ta lấy không công điểm thôi.
"Vậy tại sao bọn họ không vào sâu trong núi?"
"Ôi, sâu trong núi rất nguy hiểm, nghe nói bên trong có dã thú, hổ, sói, gấu đủ cả, đều là những con ăn thịt người, cho nên làm gì có ai dám đi." Lý Nguyệt Nga nói, như sợ Tô Mạt không tin, bà lại bổ sung.
"Mấy năm trước, có đại đội thu hoạch không tốt, đội dân quân đã mạo hiểm đi vào sâu trong núi, mười mấy người vào núi, lúc quay ra chỉ còn năm người."
"Nếu con muốn đi tìm sản vật trên núi thì đi dạo ở bên ngoài là được, nhưng tuyệt đối đừng vào sâu trong núi, biết chưa? Trong núi sâu có nhiều thứ thì cũng không quan trọng bằng tính mạng của mình." Lý Nguyệt Nga dặn dò.
"Vâng, con biết rồi." Tô Mạt gật đầu.
Nhìn những nữ chính trong niên đại văn đi, bọn họ tuỳ tiện lên núi là nhặt được lợn rừng, gà rừng gì đó. Cô cũng muốn lên núi giải quyết vấn đề thịt ăn, nhưng không biết có cái mệnh này hay không.
"Con thật sự muốn thu hoạch vụ thu?" Lý Nguyệt Nga cũng chỉ thuận miệng nói, không ngờ vợ thằng ba lại muốn đi thật.
"Vâng, con muốn đi nhặt một ít nấm và lâm sản, sau đó làm một ít nước sốt nấm và gửi chúng đến cho Trường Chinh." Tô Mạt nói, cô thật sự cũng nghĩ như vậy, đến lúc đó cô đan xong áo len thì làm một ít nước sốt nấm ăn với cơm rồi gửi một lượt cho Lục Trường Chinh.
"Hiện tại đã gần hết nấm phỉ rồi, cũng không còn nhiều nữa, cho nên chúng ta phải nhanh lên." Lý Nguyệt Nga nói. Vợ thằng ba là đứa biết thương chồng, vừa đan áo len vừa làm sốt nấm, trước đó cô cũng làm một ít hạt thông hạch đào gửi cho con trai.
"Thế này đi, ngày mai mẹ bảo bé lớn đi cùng con, con không quen nơi này, đừng để bị lạc đường."
Hai năm trước, ở các đại đội khác có thanh niên trí thức lên núi thu hoạch vụ thu bị lạc mất. Nghe nói tìm hai ngày mới thấy, khi tìm được thì người đã sợ đến phát điên rồi.
"Vâng, vậy ngày mai con sẽ cùng bé lớn đi vòng quanh núi xem có lâm sản gì không." Bé lớn là Lục Phượng Cần, con gái lớn của Lục Hành Quân, năm nay 9 tuổi.
"Lúc này trên núi vẫn còn một ít nấm hạt phỉ, có hạt thông và hạch đào, hạt dẻ cũng có một chút, còn có cây tể thái, nhưng mà không được non như mùa xuân, bây giờ đào về phơi khô, mùa đông không có rau xanh ăn thì lấy ra nấu ăn cũng không tệ."
Tô Mạt gật đầu.
Hai mẹ con lại nói chuyện một lúc, sau đó Lý Nguyệt Nga mới chuẩn bị trở về, Tô Mạt vội vàng tìm một cái bình, đổ đầy khoảng một cân đường nâu cho bà ấy mang về.
Sau khi Lý Nguyệt Nga rời đi, Tô Mạt thấy trời còn sớm thì lại lấy giấy bút ra bắt đầu sáng tác văn chương.
Cô dự định viết ba hoặc bốn truyện ngắn khoảng 1.000 từ và gửi đi trước, tất cả đều là những câu chuyện thú vị và những giai thoại tràn đầy năng lượng tích cực từ những thanh niên trí thức xuống nông thôn. Quốc gia đang khuyến khích thanh niên trí thức xuống nông thôn nên có lẽ thể loại văn chương này sẽ rất dễ được chọn.
Cô viết một mạch đến khi sắc trời chuyển tối, lúc này Tô Mạt mới ngừng bút và cất bản thảo đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-59.html.]
Tối nay Tô Mạt không định ăn bánh bao, cô sẽ làm cơm nồi đất với thịt ướp muối.
Sau khi đóng cửa sổ sau phòng khách, Tô Mạt lấy chiếc bếp nhỏ mà cô dùng trong ngày tận thế ra, rồi lấy ra một cái nồi đất nhỏ. Cô tìm một ít củi tốt và đốt bếp lò nhỏ, sau đó phết dầu vào nồi nhỏ, cho gạo đã vo sạch vào nồi, thêm một lượng nước thích hợp rồi bắc lên bếp nhỏ nấu.
Trong khi nấu, cô lại cắt một ít lạp xưởng thịt khô, khi cơm gần chín thì rải lạp xưởng thịt khô lên trên cơm. Sau đó, cô lấy một nắm nhỏ rau mùi và hành lá và thái hạt lựu chờ cơm chín thì răc rau thơm và hành lá lên, lại giội một ít xì dầu, thế là một nồi cơm đất sét thơm ngào ngạt với lạp xưởng thịt khô đã ra lò.
Tô Mạt ăn cơm nồi đất, nhìn bếp lò nhỏ thực dụng, trong lòng suy nghĩ phải tìm cơ hội để người bạn già đã bầu bạn với mình mấy năm trong những ngày tận thế được thấy ánh mặt trời mới được.
Bếp lò của cô được chế tạo đặc biệt cho ngày tận thế, rắn chắc dùng bền, lại thuận tiện mang theo, đặc biệt thích hợp với đội dị năng ra ngoài làm nhiệm vụ và những người độc thân như cô.
Cơm nước xong xuôi, Tô Mạt đặt chiếc bếp nhỏ đã nguội và sau chiếc nồi đã được rửa sạch vào trong không gian.
Tô Mạt thắp đèn dầu hoả rồi đi nấu nước tắm rửa, sau khi dọn dẹp xong, Tô Mạt lại trở về phòng đóng cửa kỹ càng, hạ màn cửa, mở đèn bàn rồi tiếp tục sáng tác văn chương. Mãi đến mười giờ tối, Tô Mạt mới tắt đèn rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, Tô Mạt dậy sớm đi ra vườn rau thúc đẩy hạt giống sinh trưởng đến trạng thái nảy mầm. Tô Mạt phát hiện, thật ra dựa vào thổ địa nơi này để thúc đẩy thực vật sinh trưởng rất tiết kiệm dị năng.
Ở tận thế, bởi vì trong đất có chứa virus zombie nên đất trồng trọt phải dựa hết vào dị năng giả hệ Thổ cung cấp. Nhưng đất được tạo ra bởi dị năng giả hệ Thổ hoàn toàn không chứa các thành phần khoáng chất cần thiết cho sự phát triển của thực vật và khá cằn cỗi.
Thấy việc sử dụng đất không khác gì mình trực tiếp thúc đẩy sinh trưởng, rất nhiều dị năng giả hệ Mộc đều thích trực tiếp thúc đẩy sinh trưởng, Tô Mạt cũng làm như vậy.
Phát hiện này đúng là một niềm vui ngoài ý muốn.
Vào mùa đông, cô nhờ người làm vài khung gỗ, lót một ít đất trong phòng là có thể thúc đẩy rau xanh sinh trưởng mỗi ngày, lại có thể giả vờ như đang nghiên cứu.
Đến lúc đó, cô những giống rau quả mới của cô cũng sẽ có xuất xứ.
Bữa sáng, Tô Mạt chiên hai quả trứng và ăn một chiếc bánh bao. Cô vừa ăn xong thì nghe thấy có người gọi mình ở ngoài sân.
"Thím ba ơi, thím ba, thím có nhà không?"
Tô Mạt bước ra khỏi nhà thì thấy đó là Lục Phượng Cần đang đeo gùi đứng ngoài cổng nhìn vào bên trong.
Chiều cao của nhà họ Lục không thấp, Lục Phượng Cần cũng được di truyền ưu thế về chiều cao, năm nay mới 9 tuổi mà đã cao 1m3. Chỉ là thời đại này không có gì để ăn cho nên cô bé rất gầy, đôi mắt to, hai b.í.m tóc nhỏ, là một cô gái nhỏ xinh xắn.
Thấy Tô Mạt đi ra, Lục Phượng Cần vội vàng nói: "Thím ba, bà nội bảo cháu đưa thím đi thu hoạch thu."
"Phượng Cần à, cháu vào ngồi một lát chờ thim đi thay quần áo." Tô Mạt vẫy tay gọi Lục Phượng Cần đi vào, lúc này Lục Phượng Cần mới đẩy cửa sân bước vào.
Tô Mạt đưa Lục Phượng Cần vào nhà chính, giả vờ lấy một cái bánh bao ra khỏi nồi hấp: "Đây, cháu ăn bánh bao đi.”
Lục Phượng Cần nhìn thấy bánh bao, hai mắt cô bé sáng lên: "Thím ba, đây là bánh bao rau hẹ sao?"
Hôm qua Lý Nguyệt Nga mang 6 cái bánh bao về, sau đó lấy hai cái cho bọn nhỏ ở nhà con trưởng và đứa con thứ hai ăn. Sau khi ăn xong, ký ức của Lục Phượng Cần đã khắc sâu đây là món bánh bao ngon nhất mà cô bé từng nếm thử.
"Đúng vậy, bánh bao rau hẹ, nhưng mà thím còn mỗi cái này thôi, cháu ăn đi, đừng nói ra ngoài." Tô Mạt nói.
Trong nhà nhiều trẻ con, thỉnh thoảng cho một ít đồ ăn ngon cũng không sao, nhưng cô không thể cho nhiều hơn, mà cô lại hiểu sâu sắc đạo lý một bát gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù.
Lục Phượng Cần đang nghĩ đến việc mang nó về nhà và chia sẻ nó với các em của mình, nhưng khi nghe Tô Mạt nói như vậy thì coi như thôi, chỉ ăn hai ba miếng đã hết cái bánh bao.
Không phải người làm chị cả như cô bé không hiểu chuyện, đây là do thím ba dặn không thể nói ra ngoài, để một mình cô bé ăn thôi.
Tô Mạt thay bộ đồ lao động, đeo giày giải phóng, mang gùi đi ra ngoài cùng Lục Phượng Cần.
Trong lòng Tô Mạt có hơi kích động, lên núi thu hoạch vụ thu, hút năng lượng, tìm sâm núi hoang dã!