"Không cần, tôi về nhà ăn với anh tôi." Vệ Lam nói.
"Chỉ ăn ba mươi mấy viên sủi cảo kia? Đủ ăn không đó?" Yến Thanh Trì rất nghi ngờ sức cơm của hai người bọn họ.
Vệ Lam gãi gãi cổ, cân nhắc, "Tôi ăn ít chút, chắc là được mà?"
Yến Thanh Trì quả thật câm nín, "Cậu còn không biết xấu hổ nói tôi tri kỷ, cậu nhìn lại bản thân mình đi thân ái. Giờ vẫn là xã hội cũ sao, cậu còn phải ăn mặc cần kiệm để dành lại cho anh cậu, cậu đúng là......"
Yến Thanh Trì xoay người, nhân lúc Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên còn đang ăn cơm, nấu thêm ba mươi cái nữa, "Lát nữa cậu ăn phần này đi, nếu cậu muốn ăn cùng với anh cậu thì mang về nhà."
"Đủ cho cậu và Giang Mặc Thần ăn không?" Vệ Lam hơi lo không biết cậu lấy có nhiều quá không.
"Yên tâm, đủ mà, lần nào tôi gói cũng gói nhiều lắm, ăn được hai bữa lận."
Y nói như vậy Vệ Lam mới yên tâm, vẫn nhịn không được phải than thở, "Giang Mặc Thần thật tốt số, bị ép duyên mà cũng ép ra được một người bạn đời như cậu nữa, may mắn lắm luôn á."
"Lời này tôi thích nghe, tiếp đi......"
Vệ Lam: "...... Hết rồi."
"Mới nhiêu mà hết? Khen được mới một câu mà hết?"
"Không tệ rồi." Vệ Lam nói, "Cậu thấy tôi khen người nào nữa chưa, điểm mạnh của tôi là chửi người chứ không phải khen người."
Yến Thanh Trì lắc lắc đầu, "Cậu thua Giang Mặc Thần rồi."
"Hả?"
"Giang Mặc Thần khen tôi, có thể viết thành một bài tiểu luận ngắn không trùng câu nào."
"Đó là anh ta ba hoa chích choè, xảo ngôn lệnh sắc*!"
*những người có ngôn từ xảo quyệt, vẻ bề ngoài diêm dúa"Không," Yến Thanh Trì quay đầu, "Là cậu khờ."
"Cậu mới khờ đó!" Vệ Lam giận.
Yến Thanh Trì dáng vẻ nhàn nhã, "Cậu không khờ mà giờ mới biết anh cậu thích cậu."
"Nói như cậu biết Giang Mặc Thần thích cậu từ lâu rồi vậy á."
"Không lẽ không phải?" Yến Thanh Trì hỏi lại.
Vệ Lam suy nghĩ, hình như là vậy thật, lúc Giang Mặc Thần còn chưa tỏ tình, Yến Thanh Trì cũng đã rất chắc ăn là Giang Mặc Thần thích cậu ấy, vậy xem ra......
Vệ Lam hừ một tiếng, từ chối nghĩ tiếp.
Đến khi Vệ Lam và Yến Thanh Trì mang hai cục cưng đi siêu thị về là đã hơn 7 giờ, Vệ Lam mua hai hộp đựng cơm, rửa qua với nước ấm rồi bỏ sủi cảo vào.
"Về nhà hâm nóng lên là ăn được rồi." Yến Thanh Trì nói.
"Được." Vệ Lam cầm hộp đựng cơm, tạm biệt y và hai cục cưng.
Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên đưa cậu đến trước, còn không quên vẫy tay hẹn lần sau đến chơi nữa.
Vệ Lam ngồi vào xe, gọi điện cho Vệ Huân, hỏi hắn, "Anh về nhà chưa?"
"Chưa đâu."
"Vậy anh về đi, em về nhà ăn cơm."
Vệ Huân nghĩ đã giờ này mà cậu chưa về thì chắc không ăn cơm nhà nữa, nên để trợ lý hẹn một khách hàng giúp hắn, không ngờ Vệ Lam lại nói về nhà ăn cơm. Bất đắc dĩ, hắn đành phải đáp, "Được rồi, em về nhà trước đi."
Sau đó gọi điện cho trợ lý, dời lịch hẹn khách hàng qua ngày mai.
Lúc Vệ Huân về đến nhà là đã 8 giờ, Vệ Lam đang xem phim trong phòng xem phim, Vệ Huân mở đèn, hỏi cậu, "Muốn ăn món gì?"
Vệ Lam nhảy xuống máy mát xa, đắc ý nói, "Anh đoán."
"Còn úp úp mở mở." Vệ Huân nhẹ nhàng nói, "Món em thích, không phải lẩu thì là rau xào."
"Hôm nay không ăn món đó."
"Vậy ăn món nào?"
"Kêu anh đoán mà."
Trước giờ Vệ Huân đều không mạnh trong chuyện này, "Em nhảy đến bước công bố đáp án luôn đi."
Vệ Lam nhìn hắn, cười nói, "Sủi cảo."
"Giờ này?" Vệ Huân hơi kinh ngạc, "Chưa làm nhân sủi cảo, cũng không chuẩn bị vỏ, hơi phiền đó."
"Vậy anh có muốn ăn sủi không?" Vệ Lam hỏi.
"Bình thường, cũng không phải rất muốn ăn."
Vệ Lam bất mãn phồng má, "Em cho anh cơ hội cuối cùng trả lời câu hỏi này."
Vệ Huân thấy cậu như vậy, đành phải phối hợp nói, "Được rồi, anh rất muốn ăn."
Vệ Lam vừa lòng, cậu nói, "Lại đây, nhìn xem đây là cái gì."
Vệ Huân theo cậu ra ngoài, đã thấy hai hộp đựng cơm trên lò vi sóng.
Vệ Lam cầm hai cái hộp xuống, đổ vào chén cơm, bỏ vào lò vi sóng.
"Đây là?" Vệ Huân nhìn cậu, "Em mua?"
"Ké." Vệ Lam quay đầu lại nhìn hắn, "Em đến nhà Yến Thanh Trì, ké một bữa sủi cảo của cậu ấy."
"Không phải trong nhà không có, mà em còn phải đi ké?"
"Có câu nói sao ta, của nhà người khác vĩnh viễn là tốt nhất."
"Ting" một tiếng, Vệ Lam mở lò vi sóng, bưng cái chén ra, đưa cho Vệ Huân, "Đây, của anh."
Vệ Huân bưng đến bàn, sau đó vào bếp làm hai phần nước chấm cho hắn và Vệ Lam, thuận tiện lấy hai đôi đũa.
Không đến một hồi, Vệ Lam cũng bưng chén của mình ra.
"Ăn đi." Vệ Lam ngồi xuống, rất tự giác cầm một đôi đũa, "Anh thử đi, ngon không?"
Vệ Huân cầm đôi đũa gắp một cái, mắt Vệ Lam trông mong nhìn chằm chằm, Vệ Huân mới vừa ăn vào trong miệng, hắn liền gấp không chờ nổi hỏi, "Thế nào? Ngon không hả?"
Vệ Huân gật gật đầu, bình tĩnh nói: "Cũng được."
"Cũng được?" Vệ Lam thấy đánh giá này không cao chút nào.
Vệ Huân nhìn cậu, "Không thì sao?"
"Em cho anh một cơ hội đánh giá lại." Vệ Lam nghiến răng nghiến lợi nói.
Vệ Huân cười, "Em sao vậy, em thấy sủi cảo này ăn rất ngon à?"
"Tất nhiên rồi!" Vệ Lam đầy chính khí đáp, "Sủi cảo này phải nói là nhân tài kiệt suất nhất trong giới sủi cảo, đi tranh giải được luôn đó!"
"Sủi cảo vàng xuất sắc nhất?"
Vệ Lam kéo cái chén hắn lại, "Anh đừng ăn nữa, tức chết em rồi."
"Hôm nay em đã tức giận cả một ngày rồi đó."
"Còn không phải là vì anh sao!"
"Anh đã làm gì?" Vệ Huân cố ý nói.
"Tự anh biết anh đã làm gì đi chứ?"
"Anh thấy anh không làm gì cả, chẳng lẽ là vì anh không chịu trao giải cho sủi cảo của em?"
Vệ Lam hừ lạnh một tiếng, "Biết sủi cảo này là ai gói không?"
"Yến Thanh Trì chứ ai, anh biết." Vệ Huân bình tĩnh nói.
"Sai," Vệ Lam chỉ chỉ mình, "Em gói!"
Cái này thì Vệ Huân phải kinh ngạc, "Em gói?"
Vệ Lam gật đầu, "Em gói, tự tay em gói, lần đầu tiên em gói sủi cảo, lần đầu tiên nấu cơm, em chưa có cho ai hết, chỉ mang về cho anh, có phải rất vui mừng không?"
Vệ Huân đúng là không thể tin được, "Em học được từ khi nào?"
"Thì chiều nay đó."
Hắn nở nụ cười, nghĩ đến lúc nãy Vệ Lam gọi điện kêu mình về nhà, giúp mình hâm lại, còn liên tục hỏi mình ngon không, trong lòng phát ngọt, nhìn Vệ Lam trong mắt tràn đầy dịu dàng, "Rất vui mừng."
Vệ Lam mỉm cười nói: "Nhưng mà bây giờ, phần vui mừng này không thuộc về anh nữa rồi."
Vệ Huân nhướng mày.
Vệ Lam kéo chén sủi cảo qua một bên, giọng nhè nhẹ, "Đã từng có một chén sủi cảo tự tay em gói đặt trước mặt anh, nhưng anh không trân trọng, giờ hối hận rồi chứ, thật đáng tiếc, chén sủi cảo này đã không còn thuộc về anh, hừ!"
"Em định mang nó cho ai?" Vệ Huân hỏi.
"Mẹ em ông ngoại em, ai cũng được."
Vệ Huân cúi đầu cười khẽ, "Tiểu Lam, em định mang đồ anh đã ăn qua cho mẹ và ông ngoại em sao?"
"Nói gì vậy, anh mới ăn có một miếng thì sao gọi là ăn qua được, đó chỉ là thử, hoặc là thử độc thôi."
Vệ Huân bất đắc dĩ, "Rồi rồi, vậy giờ làm sao em mới trả chén sủi cảo lại cho anh?"
"Đừng nghĩ nữa, hết cơ hội rồi." Vệ Lam lạnh nhạt nói.
Cậu nói rồi, bắt đầu ăn sủi cảo của mình.
Vệ Huân nhìn cậu, vừa bất đắc dĩ, vừa thấy buồn cười, hắn đụng đụng cánh tay Vệ Lam, "Anh đánh giá lại lần nữa."
"Trễ rồi, không cần."
"Vậy em nói điều kiện đi."
"Em nói gì cũng được sao?" Vệ Lam hỏi.
Vệ Huân gật đầu.
Vệ Lam nghĩ nghĩ, hỏi hắn, "Được, em hỏi anh một chuyện, anh trả lời đúng sự thật."
"Được."
"Có phải anh có chuyện gì đó nên thẳng thắn với em không?" Vệ Lam cười tủm tỉm nói.
Vệ Huân nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói, "Được rồi, nếu đã đến nước này, anh nói với em luôn vậy."
Vệ Lam vẻ mặt chờ mong, Vệ Huân nhìn cậu, ôn hoà nói, "Thật ra sủi cảo đó ăn khá ngon đó, chỉ là ban đầu anh tưởng Yến Thanh Trì gói nên mới cố ý nói cũng được thôi."
"Ai kêu anh thẳng thắn cái này!" Vệ Lam táo bạo.
"Không thì sao?"
"Anh còn giả ngu với em!" Vệ Lam không thể tin nổi, "Anh, anh mới là diễn viên có phải không, loại nhận được giải Oscar ấy."
"Anh nhất định sẽ tìm em diễn cùng."
"Em từ chối." Vệ Lam thở phì phì nói, "Em từ chối đóng cùng người tâm cơ thâm trầm, hừ."
"Anh để em đóng vai chính, anh làm phụ cho em."
Vệ Lam liếc xéo hắn, Vệ Huân mỉm cười nói, "Vậy được rồi chứ."
"Chỉ biết nịnh bợ."
"Không phải để dỗ em sao." Vệ Huân nói tiếp.
"Nghe giọng anh hình như không cam lòng?" Vệ Lam nói.
Vệ Huân thật không có cách nào, đành phải tiếp tục dỗ dành, "Đâu ra, anh cam tâm tình nguyện, còn thấy vinh hạnh vô cùng."
"Tạm thôi."
"Vậy cho anh ăn được chưa?" Vệ Huân nhìn sủi cảo bên cạnh cậu.
Vệ Lam nguyên bản là mang về cho hắn ăn, Vệ Huân lại dỗ cậu lâu như vậy, vì thế cậu rất hào phóng kéo chén sủi cảo về, "Nhấm nháp thật kĩ nha."
"Được." Vệ Huân cười nói.
Vệ Huân thật không ngờ Vệ Lam lại biết làm sủi cảo, hắn nhìn Vệ Lam lớn lên, nuôi Vệ Lam như nuôi hoàng tử, vào bếp của Vệ Lam chính là đơn thuần vào bếp, nhiều nhất là nói chuyện với hắn, rửa trái cây, cái khác đều không cần làm. Không ngờ, Vệ Lam lại chủ động học làm sủi cảo từ người khác, lén cho hắn một bất ngờ.
"Sao đột nhiên muốn làm sủi cảo cho anh?" Vệ Huân hỏi cậu.
"Yến Thanh Trì đề nghị, cậu ấy nói nếu em làm vậy thì nhất định anh sẽ rất bất ngờ, em nghĩ thấy cũng phải, nên đồng ý thôi." Vệ Lam nhìn hắn, "Em chỉ gói hơn ba mươi cái, cho anh hết rồi đó, chén em ăn là của Yến Thanh Trì gói á. Em còn không nỡ ăn sủi cảo chính tay em gói, cho anh hết đó."
Vệ Huân nghe xong, lòng như nhũn ra, rõ ràng buổi sáng, Vệ Lam còn xù lông tức giận như trái bom nhỏ vì mình quên hết chuyện tối qua; nhưng buổi chiều, lại lén học làm sủi cảo để cho hắn bất ngờ ở nhà người khác.
Vệ Huân nghĩ đến đây, chỉ hận không thể mang hết tất cả mọi thứ quý giá trên đời dâng lên hết trước mặt Vệ Lam. Hắn thích Vệ Lam, thích một cách cẩn thận mà thoải mái, hắn muốn cho Vệ Lam rất nhiều thứ, nhưng giờ vẫn cảm thấy chưa đủ, Tiểu Lam của hắn, càng xứng đáng với nhiều thứ tốt hơn.
Vệ Huân im lặng nhìn cậu một lát, gắp một viên sủi cảo, chấm miếng nước chấm đưa tới bên miệng cậu, "Anh chia cho em một chút."
"Không cần, anh ăn đi." Vệ Lam thật thẳng thắn, "Vốn là gói cho anh mà, nếu là em ăn em mới không ra tay đâu."
"Há mồm." Vệ Huân lời ít mà ý nhiều.
Vệ Lam nhìn hắn, thấy hắn cứ kiên trì, há mồm ăn hết cả một viên, cậu vừa nhai vừa nhìn đôi đũa của Vệ Huân, không hiểu sao lại thấy thẹn thùng.
Vệ Huân chú ý nhìn thấy cậu cúi đầu, hơi vui mừng, hắn nhạy bén phát hiện, cái hôn kia vẫn có tác dụng với Vệ Lam, ít nhất, Vệ Lam bắt đầu biết thẹn thùng.
Tâm trạng Vệ Huân rất tốt ăn hết chén sủi cảo, lâu lâu còn đút vài viên cho Vệ Lam. Cơm nước xong, hắn rất tự giác cầm chén của hai người đi rửa. Vệ Huân không thích rửa chén, phần lớn là dọn chén vào bồn rửa chén, chờ hôm sau thím Vương tới rửa. Nhưng hôm nay tâm trạng tốt, thuận tay rửa hết.
Vệ Lam nhìn hắn, cảm thấy hắn đủ trầm ổn, giờ phút này rồi mà sống chết không chịu nói thích mình, cậu cắn răng, thầm nghĩ vậy thì không được rồi, mình phải nghĩ cách mới được, nếu không Vệ Huân cứ giả vờ mất trí nhớ mãi mất, Vệ Huân chịu được, nhưng làm sao cậu chịu được. Vệ Lam nghĩ một hồi, đã nghĩ ra một cách —— gậy ông đập lưng ông, không phải chỉ có Vệ Huân biết giả say, cậu là diễn viên đó, cậu cũng biết có được không!
..........