Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 282

Vệ Lam nghĩ vậy, tâm trạng sung sướng đi lên lầu, tìm một thời cơ thích hợp thử Vệ Huân mới được.

Ngày hôm sau, lúc Yến Thanh Trì nhìn thấy Vệ Lam vẫn phải nghi ngờ, "Sao cậu tới nữa?"

Vệ Lam hỏi y, "Chiều nay cậu ăn món gì?"

Yến Thanh Trì bị chọc cười, "Cậu học tới nghiện rồi sao."

"Tôi theo cậu học là cho cậu mặt mũi có biết không, cậu không biết có bao nhiêu người muốn dạy tôi mà tôi không thèm đếm xỉa tới kìa, chỉ có cậu mới có vinh hạnh này thôi đó."

"Mẹ ơi, có cần tôi cảm ơn cậu luôn không?" Yến Thanh Trì thấy cậu quá đề cao bản thân mình rồi.

Cố tình Vệ Lam hơi ngẩng đầu, nói với y, "Không cần cảm ơn,"

Yến Thanh Trì:......

Hôm nay Yến Thanh Trì định ăn lẩu, đúng lúc Vệ Lam tới, có thể đi mua đồ ăn chung. Hai người đi siêu thị, Yến Thanh Trì hỏi cậu, "Cậu và anh cậu sao rồi."

"Anh ấy lại giả vờ mất trí nhớ nữa kìa."

"Cậu không vạch trần anh ta à?"

Vệ Lam quay đầu lại nhìn y, bộ dáng nóng lòng muốn thử, "Tôi định gậy ông đập lưng ông."

"Giả say thử anh ta?" Yến Thanh Trì hỏi.

Vệ Lam gật đầu, "Đâu phải chỉ mình anh ấy biết diễn, tôi cũng là diễn viên mà."

Yến Thanh Trì cười, "Tôi còn tưởng về nhà cậu trực tiếp đến tìm anh ta hỏi có phải anh ta thích cậu không nữa chứ."

"Cái này còn cần phải hỏi sao?" Vệ Lam cầm một dĩa thịt bò cuộn bỏ vào xe đẩy, "Chắc chắn là anh ấy thích tôi tới chịu không nổi, đề bài tặng điểm."

"Vậy cậu còn thử chi nữa."

Vệ Lam hừ một tiếng, "Ai biểu anh ấy hôn xong là quên, chọc xong rồi chạy, tôi cũng muốn sáng hôm sau hỏi anh ấy, đã xảy ra chuyện gì? Em quên rồi. Hừ, dám gạt tôi!"

Yến Thanh Trì nhìn cậu, "Sao cậu giống con nít vậy hả."

"Cậu mới là con nít đó, cái này là có qua có lại." Vệ Lam nhấn mạnh.

Yến Thanh Trì cười cười, mặc kệ cậu.

Mua đồ xong, Vệ Lam lại mua thêm đồ chơi cho hai cục cưng, rồi mới lái xe chở Yến Thanh Trì về nhà.

Kỳ Kỳ tan học về nhìn thấy cậu, mừng rỡ, "Anh ơi, anh đến nữa sao."

"Đúng vậy," Vệ Lam bế bé lên bay một vòng, "Tới tìm em chơi."

"Em đi học về rồi." Kỳ Kỳ nói.

Nghiên Nghiên nhìn thấy Kỳ Kỳ được bay một vòng, kéo quần Vệ Lam nói, "Bay bay, em cũng muốn bay bay."

Vệ Lam khom lưng bế Nghiên Nghiên lên bay một vòng.

Trẻ em không chịu đói được, Giang Mặc Thần lại về muộn nên Yến Thanh Trì nấu lẩu cho Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên trước, Kỳ Kỳ thích ăn cay một chút, nhưng Nghiên Nghiên còn nhỏ, hơi cay đối với bé con đã là rất cay, nên Yến Thanh Trì nấu một nồi uyên ương cho hai đứa.

"Nhìn kĩ nè, bỏ cái này vào, cái này cũng phải bỏ vào." Yến Thanh Trì vừa làm vừa dạy Vệ Lam, Vệ Lam nhìn rất nghiêm túc, còn rất tự tin nói, "Cái này dễ thôi."

"Đúng vậy."

Yến Thanh Trì làm xong nước chấm cho Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên, ngồi xuống bên cạnh Nghiên Nghiên, gắp đồ ăn giúp bé con, Vệ Lam thì ngồi cạnh Kỳ Kỳ, hỏi y, "Cậu vẫn chờ Giang Mặc Thần về rồi mới ăn sao?"

"Tôi ăn trước một chút, chờ anh ấy về rồi ăn thêm. Gần đây anh ấy tan làm hơi muộn, Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên còn nhỏ không chịu đói được. Chờ anh ấy về thì bốn chúng tôi lại ăn khuya hoặc là ăn trái cây."

Vệ Lam thấy y sắp xếp cũng được, "Nghe cũng ấm áp đó."

Yến Thanh Trì mỉm cười nói, "Hâm mộ à?"

"Tôi hâm mộ cái gì, nhà chúng tôi cũng ấm áp lắm chứ bộ."

Yến Thanh Trì ngẩng đầu nhìn cậu một cái, chỉ thấy bộ dạng ngạo kiều của Vệ Lam, nếu không phải ngại mình bằng tuổi Vệ Lam, Yến Thanh Trì còn muốn xoa xoa đầu cậu vài cái.

Vệ Lam nhìn Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên đang ngoan ngoãn ăn cơm, cảm thấy trong nhà có trẻ con cũng không tệ, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Kỳ Kỳ trong video, đã rất nuôi một đứa bé giống ngoan ngoãn mềm mại như Kỳ Kỳ chơi, nhưng đề nghị này bị Vệ Huân bác bỏ không chút lưu tình, mới phải từ bỏ.

Giờ thì Vệ Lam lại ngo ngoe rục rịch lần nữa.

Vệ Lam xem xong một tập phim hoạt hình với hai bảo bảo, mới thu hoạch một lượng lớn nguyên liệu nấu lẩu về nhà. Yến Thanh Trì đưa cậu đến cửa, hỏi, "Đừng nói mai cậu đến nữa nhé?"

Vệ Lam nghĩ nghĩ, hỏi, "Mai nhà cậu ăn món gì?"

"Nếu cậu không tới thì xào rau."

"Rồi tôi tới thì sao?"

"Ăn bánh bao quá."

Vệ Lam nghĩ nghĩ, nói với y, "Hay là, cậu cứ chuẩn bị nhân bánh bao đi."

Yến Thanh Trì bị cậu chọc cười, "Cậu đúng là thật lòng với anh cậu đấy, học tới nghiện luôn rồi."

"Để cho anh ấy nhìn thấy sự khác biệt giữa chúng tôi, xem anh ấy có xấu hổ không."

"Anh ta có xấu hổ không tôi không biết, nhưng chắc là rất vui vẻ."

"Tất nhiên, tôi tự tay nấu cơm mà. Tôi đúng là quá tri kỷ, so sánh đi, anh ấy còn mặt mũi chơi trò mất trí nhớ với tôi, thật là con gà ngốc rác rưởi!"

"Hôm nào dạy cậu làm gà cay."

"Ha ha ha ha." Vệ Lam cười, "Vậy đến lúc đó tôi sẽ lấy thịt gà bày ra hai chữ Vệ Huân, nói với anh ấy, đây là anh!"

"Coi chừng anh cậu đánh cậu."

"Anh ấy dám." Vệ Lam hừ một tiếng, "Tôi đánh anh ấy mới đúng, đi đây, bye bye."

"Bye bye."

Vệ Huân mới ra khỏi văn phòng đã nhận được điện thoại của Vệ Lam, "An tan làm chưa? Về nhà ăn cơm đi."

"Em lại chuẩn bị món gì cho anh?" Vệ Huân nghe giọng điệu nói chuyện của cậu y như ngày hôm quá, vui mừng hỏi.

Vệ Lam mới không muốn thuận theo ý hắn, "Nằm mơ đi, là anh về nhà nấu cơm cho em, còn muốn em nấu cơm cho anh nữa chứ, anh nghĩ cái gì vậy."

Vệ Huân thấy cũng phải, Vệ Lam tâm huyết dâng trào làm một bữa cho mình đã là bất ngờ rồi, sao làm mãi cho mình được, hắn nghĩ như vậy, cũng cảm thấy vừa rồi mình nghĩ nhiều thật. Vì thế nói: "Cũng phải, em là cậu chủ nhỏ mà, được rồi, anh biết rồi, anh về ngay."

"Ừ, anh nhanh lên đó." Vệ Lam nói xong, cúp máy.

Cậu về nhà trước Vệ Huân, rửa sạch đồ ăn, làm một nồi lẩu cay theo cách Yến Thanh Trì đã dạy trước đó. Vệ Huân vừa vào nhà, đã ngửi được mùi lẩu, bước vào nhà ăn chỉ thấy Vệ Lam đang ngồi trước bàn ăn vừa chơi điện thoại vừa chờ lẩu sôi.

Vệ Huân cười nói, "Không phải kêu anh về nấu cơm cho em sao?"

"Anh đi lâu quá." Vệ Lam công kích, "Anh ngồi xe rùa về đúng không."

Vệ Huân ngồi xuống bên cạnh cậu, "Tiểu Lam, sao trước giờ anh không phát hiện, em ngạo kiều lắm đấy."

"Giống như trước giờ em cũng không phát hiện, anh rất bình tĩnh đó chứ."

"Anh bình tĩnh thế nào."

"Anh phải hỏi anh chứ." Vệ Lam thấy nước sôi, bỏ thịt và nguyên liệu khác vào.

Cậu đưa một chén nước chấm cho Vệ Huân, "Của anh đây."

Vệ Huân nhìn cậu, cảm thấy hạnh phúc hai ngày nay của mình không quá chân thật. Hắn hôn Vệ Lam, thử Vệ Lam, rõ ràng Vệ Lam cũng hiểu tình cảm của hắn, nhưng cậu không tránh né, cũng không bài xích, vậy mà còn chủ động nấu cơm cho hắn. Vệ Huân thấy mình sắp không hiểu nổi Vệ Lam rồi, là sao đây, là đang đáp lại tình cảm của mình sao?

"Vì sao hai ngày nay lại tốt với anh như vậy?" Vệ Huân hỏi.

"Tiện tay thôi," Vệ Lam mới không vào tròng của hắn, "Đúng lúc đến nhà Yến Thanh Trì, thấy cậu ấy và hai bảo bảo đang ăn lẩu nên cũng muốn ăn, muốn ăn thì làm thôi, món này cũng không cần kỹ thuật gì."

"Nên anh là nhờ phúc cậu ta à."

"Đúng vậy, anh phải cảm ơn cậu ấy."

Vệ Huân nhìn cậu, "Được rồi, anh cảm ơn cậu ta."

"Không cần khách sao," Vệ Lam nói, "Em trả lời thay cậu ấy."

Vệ Huân nhìn rau dưa và thịt trong nồi cũng được rồi, gắp vài miếng đặt vào chén Vệ Lam, rồi gắp thêm một ít cho mình, Vệ Lam hỏi, "Sao?"

"Là cái lẩu ngon nhất anh từng ăn." Vệ Huân chân thành nói.

Vệ Lam rất vừa lòng, "Em cũng thấy vậy."

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện đến hết bữa ăn, Vệ Lam hơi mệt, muốn đi ngủ một lát, Vệ Huân không muốn rửa nồi, nên bỏ ở đó, chờ ngày mai thím Vương đến rửa.

Hắn bỏ rau dưa chưa ăn hết vào tủ lạnh, lúc đóng cửa tủ lại, Vệ Huân không khỏi hiếu kỳ nghĩ, không biết ngày mai Vệ Lam có nấu cơm tiếp cho mình ăn không?

Sự thật chứng minh, có.

Yến Thanh Trì đã không còn bất kì kinh ngạc gì khi thấy Vệ Lam xuất hiện ở nhà mình nữa, thậm chí còn rất chủ động tám chuyện cậu và Vệ Huân tiến triển đến đâu rồi.

"Không có tiến triển gì hết."

"Không phải cậu định thử anh ta sao?"

"Nhưng đâu phải nói thử là thử liền được, rõ ràng quá."

"Vậy cậu định khi nào thử?"

Vệ Lam nghĩ nghĩ, "Thứ sáu tuần này quá."

"Muộn hơn hôm nay ba ngày, vậy thì hết rõ ràng?"

"Cậu không hiểu." Vệ Lam nhìn y.

Yến Thanh Trì không hiểu gì hết, "Tôi không hiểu thật."

Vệ Lam nhìn y, không nói gì. Đối với cậu, từ thứ bảy tuần trước, cái buổi tối mà Vệ Huân hôn cậu, cậu mới nhận ra Vệ Huân thích cậu, cũng mới nhận ra cậu cũng thích Vệ Huân, cảm giác Vệ Lam chưa từng trải qua quá, cậu thấy rất mới mẻ, mới mẻ còn chưa qua đi, nên cậu vừa oán giận Vệ Huân cố ý giả vờ mất trí nhớ, vừa rất hưởng thụ thời gian mập mờ hai người đều hiểu mà giả bộ hồ đồ.

Vệ Lam kiên nhẫn hơn bình thường, một mặt quan sát Vệ Huân, chờ anh ấy thẳng thắn với mình, một mặt lại nhịn không được muốn tạo bất ngờ cho Vệ Huân.

Cậu học bao bánh bao với Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì thì gói bánh bao nhỏ, chẳng qua là vì hai cục cưng còn đang tuổi thích ăn ngọt, nên còn gói một ít bánh nhân đậu cho hai đứa. Vệ Lam cảm thấy Vệ Huân bây giờ cũng nên ăn chút ngọt, dù sao mấy ngày nay cậu tốt với Vệ Huân như vậy, nhất định tâm trạng của Vệ Huân rất ngọt ngào, vì thế cậu cũng gói hai cái bánh nhân đậu.

Vệ Huân lại nhận được điện thoại thúc giục về nhà của Vệ Lam, thấy nhiều đã quen. Đến khi hắn về nhà, nhìn thấy Vệ Lam lấy bánh bao đã hấp xong ra, trong mắt tràn đầy dịu dàng không ngăn nổi, khóe môi cũng nhếch lên.

Vệ Lam đưa bánh bao nhân đậu cho hắn, Vệ Huân cắn một miếng, "Bánh đậu."

"Đúng vậy, ngọt không?"

"Ngọt."

"Có phải rất đúng với tâm trạng bây giờ của anh không?" Vệ Lam cười nói.

Vệ Huân nhìn cậu, thiếu chút nữa đã sáp lại hôn cậu, hắn muốn hỏi Vệ Lam, "Đây là đáp án của em sao? Em cũng thích anh phải không?"

Nhưng hắn nhìn Vệ Lam, không biết vì sao không nói ra miệng được.

Tất cả cẩn thận cả đời này của hắn đều dùng hết trên người Vệ Lam, hắn thích Vệ Lam rất nhiều năm, im lặng, không tiếng động, không tạo bất kì áp lực gì cho Vệ Lam. Nên bây giờ, hắn nghĩ mình đã đến gần tim Vệ Lam hơn, càng cảm thấy sợ hãi. Trên đời này, thứ đáng sợ nhất không phải là thứ chưa từng có, mà là thứ bạn nghĩ mình đã có được, nhưng thực tế, đó chỉ là ảo tưởng của bạn mà thôi.

Vệ Huân không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn cậu, đưa cái bánh bao trong tay qua.

Vệ Lam nhìn bánh bao trong tay hắn, Vệ Huân dịu dàng nói, "Cho em thử."

Vệ Lam cúi đầu, cắn một miếng.

Vệ Huân hỏi cậu, "Ngọt không?"

"Em tự bao, tất nhiên là ngọt rồi."

"Vậy, có đúng với tâm trạng bây giờ của em không?"

Vệ Lam nhìn hắn, Vệ Huân đúng là gian trá giảo hoạt, vậy mà lấy câu hỏi của cậu hỏi ngược lại cậu. Vệ Huân thấy cậu hơi bất mãn nhìn mình, cũng không ép cậu trả lời, rút tay về, cắn một miếng ngay chỗ Vệ Lam vừa cắn, khẽ cười nói, "Đúng là rất đúng với tâm trạng của anh."

Vệ Lam bất giác mỉm cười, cậu nhìn Vệ Huân, Vệ Huân cũng nhìn cậu, lần đầu tiên Vệ Lam nhìn thấy tình cảm phảng phất sau ý cười dịu dàng trong mắt hắn, tim cậu từ từ đập nhanh hơn, cậu muốn làm chút chuyện khác để thoả mãn h4m muốn yêu đương đang cào xé trong lòng mình.

Vệ Lam cảm thấy quả nhiên mình không phù hợp với cách nước ấm nấu ếch như thế này. Đúng là cậu rất hưởng thụ thời gian mập mờ hai người đều hiểu mà giả bộ hồ đồ, nhưng cũng rất hướng đến cảm giác thân mật sau khi đâm thủng tầng giấy.

Vệ Lam yên lặng xoay đầu qua, cầm cái bánh bao lên, cậu đợi đến thứ sáu không nổi, cậu quyết định ngày mai phải thử Vệ Huân ngay. Cậu muốn để chính miệng Vệ Huân nói ra cậu "anh thích em", cậu muốn, yêu đương!

..........
Bình Luận (0)
Comment