Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính

Chương 20

Sau khi có kết quả thi giữa kì, các giáo viên bộ môn cũng lần lượt trả bài thi cho mọi người. Lúc trả bài thi, họ đều như Triệu Thành Sơn vậy, đầu tiên giả vờ nghiêm túc mà khen ngợi Vân Xu, ngay sau đó cả tiết đều cười vui vẻ không khép miệng lại được.

Lần này Vân Xu tiến bộ rất nhiều, tuy rằng phần lớn là nhờ thiên phú và nỗ lực của bản thân là chính, nhưng mà bọn họ cũng là giáo viên của cô, bởi vì cô chủ động, nhưng bọn họ dù nhiều hay ít vẫn dành sự ưu ái cho Vân Xu.

Lúc bọn họ ưu tiên dạy học liền nhận thấy được Vân Xu tiến bộ rất nhanh, nền tảng của cô cũng tốt hơn họ tưởng tượng rất nhiều, nhưng cũng không ngờ rằng Vân Xu vậy mà thật sự lại thi tốt tới như vậy, thật khiến bọn họ phải nở mày nở mặt! Đối với việc Vân Xu nằm trong top 30, họ vui mừng khôn xiết.

Mà có một chút lợi ích qua lại là bởi vì việc của Vân Xu nên bọn họ còn nhận được một chút tiền thưởng từ phòng hành chính.

Khi đã trả xong bài kiểm tra, mọi người trong lớp Ánh Nắng vốn đang trong trạng thái khiếp sợ và bàng hoàng cũng dần rơi vào trạng thái chết lặng mà tiếp nhận thực tại này.

Một người vốn chỉ như bọn họ, dưới sự cười nhạo của bọn họ đã leo lên tới một vị trí cao tới độ họ chỉ có thể ngước nhìn.

Các giáo viên bộ môn đều muốn Vân Xu lên bảng giải thích một vài vấn đề, trình bày suy nghĩ khi giải bài tập, giáo viên tiếng Anh còn để cho Vân Xu đọc diễn cảm bài viết của mình.

Những yêu cầu này thoạt nhìn trông có vẻ như làm khó Vân Xu, nhưng nhìn vẻ mặt kiêu ngạo và hài lòng của bọn họ, câu trả lời của Vân Xu có trật tự và rõ ràng, giọng điệu khi đọc diễn cảm trôi chảy và chính xác, ai cũng biết đây là hành động khoe khoang trần trụi của các giáo viên.

Mà trải qua chuyện này, mọi người cũng không còn mang theo suy nghĩ thành tích của Vân Xu có vấn đề nữa, không thể không thừa nhận rằng quả thật ở dưới mí mắt thấp hèn của họ, Vân Xu đã thay da đổi thịt.

Đồng thời có mấy giáo viên còn nghĩ thầm rằng, trước kia Vân Xu thi không tốt có lẽ là do cố ý, là cô cố ý không muốn thi tốt, hiện giờ không biết là do đã nghĩ thông suốt hay là bị k.ích thích bởi điều gì mà bắt đầu nhìn nhận vào việc học và lên kế hoạch học tập thật tốt.

Ba người đám Ngô Tuyết có lẽ đã biết Vân Xu bị cái gì đó k.ích thích:…

Bị đánh một trận thế mà lại có tác dụng như vậy sao?

Các cô đột nhiên cũng như bị đánh một trận, sau đó đầu óc cũng như được khai sáng.

Tất cả mọi người phải chịu đủ loại khiếp sợ và hốt hoảng, ngược lại chỉ có mình Vân Xu là người trông ổn định và bình tĩnh nhất, từ đầu đến cuối trên mặt cô chẳng xuất hiện bất cứ vẻ đắc ý hay tự mãn nào hết, dáng vẻ trông chả khác gì trước kia cả.

Mọi người đều cho rằng tâm thái của Vân Xu tốt, âm thầm bội phục và khen ngợi.

Bọn họ nào có biết là, Vân Xu không chỉ không cảm thấy đắc ý, thậm chí cô còn có chút chột dạ.

Cô là học sinh lớp 12 chỉ còn cách việc tốt nghiệp có một kì thi đại học nữa thôi, đi so với mấy em lớp 11 thì chả phải là đang bắt nạt các em sao? Ít nhiều cũng có phần gian lận.

Nhưng mà xếp hạng thứ 28 cũng khiến cho Vân Xu không thể không cảm thán, quả nhiên lớp Tên Lửa đúng là danh bất hư truyền, cho dù thành tích ban đầu của cô có tốt, nhưng mà có thêm lần nữa thì cũng không dễ dàng để vượt qua bọn họ.

Chỉ là điều này cũng không khiến Vân Xu mất tự tin mà ngược lại càng khiến ý chí chiến đấu của cô thêm sôi sục.

Cô nhất định phải càng thêm nỗ lực học tập mới được!

Bởi vì Vân Xu, lớp Ánh nắng đã xảy ra một ít thay đổi.

Ít người trốn học hơn, ít người làm việc riêng hơn, ít người không thích Vân Xu hơn và có thêm nhiều người cũng chủ động bắt chước Vân Xu nghiêm túc nghe giảng, nghiêm túc làm bài tập.

Có lẽ là bởi vì những lời trào phúng và chất vấn của Vân Xu, hoặc có lẽ là bởi vì lần họp lớp của Triệu Thành Sơn lần đó, cũng có lẽ là bị lần tiến bộ này của Vân Xu k.ích thích, chính bọn họ cũng không nhận ra rằng mình đã thay đổi như vậy.

Người đầu tiên chủ động đi tìm Vân Xu để hỏi bài là một nữ sinh ngồi bàn sau, ban đầu cô ấy có hơi sợ một Vân Xu thoạt nhìn trông rất “lợi hại”, nhưng mà Vân Xu vẫn luôn yên tĩnh học tập, giọng điệu khi nói chuyện với cô ấy cũng rất dịu dàng, điều này khiến cho cô ấy có dũng khí đi hỏi bài Vân Xu.

Thật ra cô ấy cũng rất muốn học tập thật tốt, thi được điểm tốt, nhưng mà bẩm sinh cô đã thiếu mất điều này, cho dù cô có liều mạng đọc sách dựa vào sự chăm chỉ để thi đậu vào trường Trung học số ba thì cũng vẫn không bắt kịp tiết tấu học tập của các bạn học khác, thành tích lao dốc một cách trầm trọng mà rơi vào lớp Ánh Nắng, điều này khiến cô ấy có suy nghĩ sa ngã một thời gian.

Mà Vân Xu lại khiến cô ấy thấy được một chút hy vọng. Trước kia Vân Xu cũng thi kém như thế, thậm chí còn kém hơn cô ấy rất nhiều, hiện giờ lại tiến bộ nhiều như vậy, nhận được nhiều lời tán dương và công nhận, điều đó có phải chứng minh rằng cô ấy cũng có thể làm được như vậy?

Đối với việc được em gái này chủ động tới hỏi bài, Vân Xu rất vui vẻ, sau đó vui mừng trở thành bạn học tốt với em gái ngồi bàn sau này, cô cũng không thấy phiền phức về việc tư duy của bạn học này có hơi chậm, mà là nghĩ các biện pháp nhắc nhở nhiều lần để đối phương ghi nhớ được những kiến thức trọng tâm.

Thái độ của cô cũng khích lệ những người khác, dần dần có không ít người tới hỏi bài Vân Xu, mà Vân Xu cũng giúp đỡ hết trong khả năng của mình.

Ngoại trừ đám người Tôn San San, Lương Manh và Vương Vũ.

Tôn San San theo một bạn nữ khác tới hỏi bài, cô ta có chút không cam lòng, cô có chút miễn cưỡng, nhưng lại bị bầu không khí của người khác thúc đẩy nên cứ mơ mơ màng màng đi theo.

Điều làm cô ta không ngờ được là một giây trước Vân Xu còn đang ôn hòa chỉ bài cho người khác, tới lượt cô ta thì liền trực tiếp từ chối.

Tôn San San cảm thấy thật mất mặt, tức giận hỏi: “Cậu dựa vào đâu mà chỉ bài cho mấy người kia mà không giảng cho tôi?”

“Có rất nhiều lý do nha.” Vân Xu không thể hiểu nổi tại sao Tôn San San lại có thể đúng lý hợp tình hỏi một câu như vậy, cô nói: “Đầu tiên tôi không nhận được chỗ tốt gì từ cậu, mà giúp hay không giúp là quyền tự do của tôi chứ? Còn nữa, cậu còn thích bắt nạt tôi, vì sao tôi phải giúp cậu nhỉ?”

Đời trước bầu không khí tốt đẹp của lớp học khiến Vân Xu có ấn tượng sâu sắc, tuy rằng trước kia cô không cảm nhận được lòng tốt của các bạn học, nhưng cô vẫn sẵn sàng đoàn kết với các bạn trong lớp mà cùng nhau tiến bộ trong học tập.

Đương nhiên là ngoại trừ cái loại người đã từng xích mích với cô như Tôn San San, còn từng bắt nạt cô mà chả thèm xin lỗi.

Nghe xong Vân Xu nói vậy, Tôn San San lo lắng mà cao giọng lên nói: “Tôi bắt nạt cậu khi nào chứ? Đừng có mà tùy tiện vu oan người ta!”

Trước kia cô ta cũng không thật sự dám đối đầu trực diện với người thoạt nhìn trông kiêu căng ngạo mạn như Vân Xu, chỉ thỉnh thoảng xô đẩy với nói xấu mấy câu sau lưng người ta, mấy việc này người khác sẽ không biết được rằng cô ta là đang nhằm vào Vân Xu.

Vân Xu không có chứng cứ, cũng không cần chứng cứ. Cô nhìn Tôn San San, ánh mắt trong trẻo: “Cậu không thừa nhận cũng chẳng sao cả, cậu chỉ cần nhớ kỹ, tôi sẽ không giúp cậu đâu.”

“Hừ, ai thèm chứ!” Tôn San San nửa chột dạ, nửa là tức giận quay đầu rời đi.

Còn không phải chỉ là trả lời một vài câu hỏi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ. Cô ta cũng chỉ là đi theo mà thôi, cũng không thật sự muốn thi đạt điểm cao gì hết, bởi vì điều này vốn không có khả năng!

Tuy rằng Vân Xu đã làm được điều đó.

Nghĩ đến điều này, Tôn San San lại càng tức giận muốn xì khói mà vứt sách đi, dùng thời gian vốn định dành để viết lách ra để ngủ.

Nhìn thấy Tôn San San tức giận quay về, mấy người từng có khúc mắc với Vân Xu liền bỏ ý định đi hỏi bài, bởi vì nếu lúc này bọn họ mà tới thì có lẽ cũng tự rước lấy nhục mất.

Sức nóng của kỳ thi giữa kì đã qua đi, đại hội thể thao mà gần như tất cả học sinh trong trường Trung học số ba mong đợi đã sắp bắt đầu, có rất nhiều người dành cả ngày trên sân vận động để huấn luyện.

Thật ra cũng không phải là ai cũng có đam mê với thể thao, mong chờ đại hội thể thao là bởi vì so với việc học tập nhàm chán ra thì vận động ở bên ngoài rõ ràng là tự do và nhẹ nhàng hơn nhiều.

Trong khoảng thời gian này tâm trạng của mọi người cũng ngo ngoe rục rịch, chỉ có Vân – thần kinh vận động thật sự bé nhỏ yếu ớt kém cỏi, trong đầu chỉ có làm đề đọc sách – Xu là không có chút dao động nào.

Sau kỳ thi giữa kì, các bạn học trong lớp ngoại trừ việc thỉnh thoảng tới hỏi cô một vài vấn đề ra thì cũng không có ai tới quấy rầy cô cả, mấy kẻ ngưỡng mộ Lăng Văn Huyên cũng không tới cản trở cô nữa, ngay cả việc đụng mặt với Cố Diễm và Vân Nguyệt cũng không có nốt.

Bây giờ mỗi ngày cô đều hướng về một mục tiêu, nếu có thể thì đều chuyên tâm đắm mình vào việc học.

Đến nỗi chuyện trả thù Lăng Văn Huyên và Châu Dã, cô cũng phân rõ nặng nhẹ, chuyện này không cần phải vội vàng, tạm thời gác sang một bên trước đã.

Trong giờ học thể dục, bởi vì chuyện đại hội thể thao sắp tới, giáo viên thể dục cũng không bắt ép mọi người phải huấn luyện cái gì, trực tiếp để mọi người tự luyện tập.

Vân Xu như mọi khi lấy bài thi cùng giấy nháp ra rồi trốn dưới một gốc cây lớn ngồi làm bài.

Mặt trời tháng 5 đã tương đối ấm áp, chỉ cần phơi nắng lâu một chút thôi sẽ cảm thấy rất nóng. Vân Xu ngồi ở dưới gốc cây lớn nên chỉ có vài tia nắng vụn vặt xuyên qua kẽ lá mà chiếu lên người cô, thỉnh thoảng có gió thổi khiến những cành cây đung đưa, mang theo làn gió mát lành.

Vân Xu đặt cằm lên đầu bút, khi cô rũ mắt xuống hàng mi dài cong tựa cánh quạt của cô tạo một bóng dưới mí mắt, mót tóc đen dài được búi lên để lộ cả khuôn mặt, khuôn mặt trắng như sứ bị ánh nắng từ hai phía chiếu vào mà hơi ửng đỏ, bàn tay cầm bút như cọng hành tươi vậy.

Châu Dã đứng ở cách đó không xa nhìn cô một lát, khóe miệng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười, sau đó ném quả bóng trong tay về phía Vân Xu.

Bình Luận (0)
Comment