Quả bóng rổ bay qua tạo thành một đường parabol xinh đẹp trên không trung, cuối cùng dừng lại ở gần Vân Xu, lăn mấy cái rồi dừng lại dưới chân Vân Xu.
Vân Xu bị giật mình bởi chuyển động của quả bóng rổ, nhìn về phía nó.
Lúc này, một giọng nam có phần quen thuộc vang lên: “Này, nhặt hộ tôi quả bóng với.”
Vân Xu ngẩng đầu nhìn qua, trông thấy một khuôn mặt đẹp trai cùng nụ cười nghịch ngợm.
Vân Xu đã từng tàn nhẫn lừa gạt Châu Dã một lần nên trông thấy người ta khó tránh khỏi có phần không được tự nhiên, cô muốn giấu mặt đi nên dùng ngón trỏ xoa xoa mũi, nói: “Cậu tự mình nhặt đi.”
Châu Dã nhìn chằm chằm vào Vân Xu, cố ý mỉm cười có vẻ mập mờ: “Nhưng mà tôi muốn cậu nhặt cho tôi cơ.”
Châu Dã trông rất đẹp trai, lại còn mang khí chất bướng bỉnh này rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác, đôi mắt đào hoa khi nhìn chằm chằm vào ai đó như có ánh sáng ẩn giấu trong mắt, mỗi lần cậu ta nhìn chằm chằm vào một nữ sinh nào đó, cho dù cô nữ sinh đó là người cao ngạo hay rụt rè thì khuôn mặt cũng sẽ ửng đỏ lên, ánh mắt thì né tránh.
Nhưng mà cậu ta đã phải thất vọng khi phát hiện ra Vân Xu vậy mà chẳng dao động gì.
Vân Xu nói: “Tôi không nhặt đâu, tự cậu nhặt đi.”
Với tiếng ác của Châu Dã ở bên ngoài, kẻ đối mặt với cậu ta mà không sợ vốn đã ít chứ đừng nói là từ chối chút yêu cầu nhỏ này của cậu ta nhé?
Châu Dã kinh ngạc nhướng mày, nhìn kỹ Vân Xu, muốn biết rốt cuộc là cô đang giả vờ hay lá gan lớn đây nữa.
Động tĩnh ở chỗ này đều bị các học sinh ở hai lớp thấy được, họ đều nghĩ Vân Xu đắc tội với Châu Dã. Mọi người trong lớp Ánh Nắng liếc mắt nhìn nhau một cái, có một nữ sinh mạnh dạn lên tiếng.
Nữ sinh đó nói với Vân Xu: “Vân Xu, có giáo viên gọi cậu kìa.”
Vân Xu nghe thấy mình bị gọi tên, trái tim liền đập thình thịch, vội vàng nhìn lướt qua Châu Dã đang sửng sốt, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi theo nữ sinh đó.
Đợi tới khi Vân Xu cùng nữ sinh đó đi một lúc mới biết được, hóa ra giáo viên vốn không có tìm cô, nói như vậy chỉ là bởi vì cô bạn đó lo lắng cô bị Châu Dã bắt nạt nên mới kéo cô đi.
Vân Xu nhận được những ánh mắt quan tâm của các bạn cùng lớp, trong mắt đột nhiên nóng lên.
Châu Dã đã từng gặp Vân Xu, nhưng lại không có ấn tượng, không nhớ ra tên của Vân Xu. Cậu ta nghĩ rằng lần đầu tiên gặp Vân Xu là tại sân bóng rổ này, thế nên mỗi lần chơi bóng đều không kìm được mà để ý xung quanh một chút, chỉ là khuôn viên trường nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng chẳng gặp lại nhau lần nào nữa.
Tới lúc cậu ta định bỏ cuộc thì không nghĩ được rằng lại gặp lại ở cùng một chỗ.
Vốn dĩ cậu ta muốn trêu chọc Vân Xu, tốt nhất là hỏi được tên cô, nhưng khi biết được tên của Vân Xu liền trở nên ngây ngốc.
Cô chính là Vân Xu á?
Trong lúc nhất thời, Châu Dã ngơ ngác đứng ở tại chỗ, đôi mắt đào hoa cũng trở nên dại ra.
Cậu ta thừa nhận bản thân có chút hứng thú đối với Vân Xu, cô trông rất ngoan, tính cách lại như một con mèo hoang vậy. Nhưng mà, Vân Xu á? Cậu ta nhớ tới cuộc gặp đầu tiên của mình và Vân Xu, lại nghĩ đến chuyện mình trêu chọc Lăng Văn Huyên, tâm trạng liền trở nên vô cùng phức tạp.
Hóa ra lần đó Vân Xu không chịu lép vế với cậu ta với lại không cho cậu ta nhìn mặt đều là có nguyên nhân cả.
Châu Dã vỗ vỗ đầu, sao cậu ta có thể quên được cái gương mặt đó của Vân Xu chứ?
Tuy rằng tâm trạng trở nên phức tạp sau khi biết được tên của Vân Xu, nhưng mà Châu Dã cũng nhanh chóng tiêu hóa và điều chỉnh lại, sau đó không nhịn được mà muốn đi tìm Vân Xu.
Nhưng trước khi cậu ta chủ động đi tìm thì bọn họ lại gặp lại nhau ở trong nhà ăn.
Vân Xu lại tới muộn, cô bưng đĩa đồ ăn tìm chỗ ngồi, Châu Dã đúng lúc trông thấy cô, không chút nghĩ ngợi mà kéo Vân Xu lại.
Cánh tay mà cậu ta đang giữ chặt lấy rất mảnh khảnh, hơn nữa còn có sự mềm ẩm của cô gái, trái tim Châu Dã khẽ rung động, nói với cô: “Ngồi đây đi.”
Vân Xu thấy đó là Châu Dã, lập tức từ chối: “Không cần, cảm ơn.”
Châu Dã nhíu đôi mày rậm lại, cũng mặc kệ việc Vân Xu từ chối, cương quyết giữ chặt lấy cánh tay của Vân Xu rồi kéo tới chỗ bàn mà cậu ta vừa ngồi.
Chỉ là cậu ta thấy Vân Xu phản ứng mãnh liệt quá, theo bản năng muốn giữ chặt lấy cô, thế nên tạm thời không nghĩ tới những người ngồi ở bàn này có những ai.
Đợi tới lúc cậu ta kéo Vân Xu ngồi xuống bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn mới kịp phản ứng lại.
Một người là Lăng Văn Huyên, còn có một nam sinh đã lên sân thượng với cậu ta vào ngày hôm đó.
Mấy người đó trơ mắt nhìn Châu Dã đột nhiên đứng lên, sau đó lại mạnh mẽ kéo Vân Xu tới đây, lập tức đều kinh ngạc tới độ dừng việc ăn cơm lại.
Châu Dã có hơi mù mặt, nhưng bọn họ không có bị mù mặt đâu, bọn họ đều nhớ rõ đây là Vân Xu, và những người từng đi qua sân thượng đều nhớ rõ Châu Dã đã coi thường Vân Xu như thế nào, khiến cho bạn của Vân Xu đánh Vân Xu.
Bây giờ thế mà Châu Dã cư lại tự mình kéo người tới đây để cùng ăn cơm là sao?
Điều này quả thật là xấu hổ tới mức nghẹt thở.
Lăng Văn Huyên chỉ liếc mắt nhìn Vân Xu một cái rồi thu hồi lại ánh mắt, trông như đang nghiêm túc ăn cơm nhưng thật ra trong lòng cũng ngạc nhiên không kém những người khác.
Một người bạn của Châu Dã không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh Châu, anh đây là…?”
Giọng nói của cậu ta không lớn, Vân Xu ngồi ở bên cạnh cũng có thể nghe thấy rõ, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt nam sinh đang nói chuyện, nam sinh đó nhìn thấy khuôn mặt của Vân Xu ở khoảng cách gần như vậy, đột nhiên thấy có hơi ngại ngùng, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng vào Vân Xu.
Dường như cậu ta mơ hồ đoán được vì sao Châu Dã lại kéo Vân Xu tới đây rồi.
Cô gái này thật sự quá xinh đẹp, so với hoa khôi của lớp là Tần Ảnh còn xinh đẹp hơn.
Châu Dã sau khi xem xét kĩ càng mới nhận ra có chỗ nào đó không đúng, nhưng cũng không quá để ý tới việc này. Cậu ta mỉm cười rồi lấy tay đặt lên trên vai Vân Xu, đầu tiên là liếc liếc mắt nhìn Lăng Văn Huyên một cái, sau đó nói với đám người nọ: “Cho mấy cậu gặp bạn gái của tôi này.”