Châu Dã vừa nói xong, tất cả mọi người ngồi ở bàn ăn đều sửng sốt.
Nam sinh dò hỏi liền thắc mắc buột miệng thốt lên: “Ai cơ?”
“Vân Xu.” Châu Dã còn muốn vỗ lên vai Vân Xu, nhưng phát hiện lại vỗ vào khoảng không.
Vân Xu không nghĩ vậy mà Châu Dã lại đột nhiên động tay động chân, ngay sau đó cô liền phản ứng lại mà né sang một bên tránh khỏi tay của Châu Dã tay, sau đó đứng lên.
Cô nhíu mày nhìn tên Châu Dã đang chơi trò lưu manh này, trong đầu nhanh chóng nghĩ biện pháp đối phó.
Lần cuối cùng Châu Dã động chạm vào cô là khi cô ở trước cửa hiệu sách, lúc ấy Châu ép buộc chủ tiệm khiến cô không thể động đậy, cô do dự một lúc xem có nên đá vào háng tên đó không, lại vừa hay trông thấy Cố Diễm nên dứt khoát nhờ Cố Diễm để thoát được một kiếp.
Nhưng mà nếu cô cứ vẫn luôn kiêng kị Châu Dã mà không dám làm gì, lại lần nữa để mặc Châu Dã thì chỉ sợ Châu Dã sẽ càng thêm không kiêng nể gì, hất mặt lên trời, càng ngày càng phá hoại thanh danh của cô.
Mặc dù Vân Xu có chút sợ Châu Dã... Cô cũng không đánh lại được cậu ta, lỡ như cậu ta đánh cô thì phải nàng làm sao bây giờ?
Châu Dã như không nhận ra vẻ kháng cự của Vân Xu, cậu ta thu tay lại, cười nói: “Cậu ngại sao?”
Tròng mắt của mấy nam sinh ngồi cùng bàn đều như sắp rớt ra ngoài luôn rồi.
Cái người tên Châu Dã này bình thường không kiêng nể gì, việc tán tỉnh con gái cũng không phải chưa từng làm qua, nhưng mà cũng chưa từng thấy cậu ta thực sự quan tâm tới cô gái nào hết, còn về bạn gái sao? Cậu ta còn từng nói thẳng bạn gái còn chẳng thú vị bằng mấy trò chơi.
Một người từng nói sẽ không có bạn gái lại đột nhiên đưa một nữ sinh mà mình đã từng đem người đi để dạy dỗ cô ấy rồi nói đó là bạn gái của mình, chuyện này sao nhìn qua có vẻ ảo diệu quá vậy?
Mà điều khiến bọn họ càng cảm thấy kì diệu hơn là mối quan hệ giữa ba người Lăng Văn Huyên, Châu Dã, Vân Xu rất chi là phức tạp. Tóm tắt đơn giản chính là, Châu Dã thích Vân Xu, Vân Xu thích Lăng Văn Huyên, Lăng Văn Huyên và Châu Dã lại là anh em với nhau.
Chuyện này cũng quá là máu chó rồi đi?
Mọi người cứ nhìn nhau tự hỏi, bọn họ cũng khó tùy tiện hỏi chuyện riêng của Châu Dã và Lăng Văn Huyên.
Vân Xu đứng khỏi ghế, đứng thẳng lên, eo và lưng căng cứng tạo thành một đường thẳng, nghiêm túc nói chuyện với Châu Dã: “Bạn học Châu Dã, đầu tiên tôi không phải là bạn gái của cậu, cậu không cần phải bịa đặt rồi lặp lại chuyện này để phá hủy thanh danh của tôi, sau đó tôi cũng hy vọng bạn học Châu đừng tùy tiện động chạm vào tôi, hành động này của cậu không khác gì mấy tên lưu manh cả.”
Châu Dã nhìn chăm chú vào Vân Xu đang nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, không cảm thấy mấy lời Vân Xu nói làm cậu ta mắt mặt, cũng không tức giận, ngược lại còn phụt cười thành tiếng, đôi mắt đào hoa cong lên: “Tôi chỉ muốn nói rằng cậu là bạn gái của tôi, việc tôi động chạm vào cậu thì sao chứ?”
Cuối cùng cậu ta còn ung dung thong thả nói thêm một câu: “Tôi đây là thích cậu đó, làm sao bây giờ?”
Những người khác yên lặng ăn cơm nhưng lỗ tai đều vểnh hết lên, nghe xong đại khái nắm được hai tin tức chính, thứ nhất chính là Châu Dã đơn phương vừa mắt Vân Xu, mà thứ hai là diễn xuất của Châu Dã đúng là thật sự rất lưu manh, rất có phong cách “Trùm trường” của cậu ta.
Lăng Văn Huyên im lặng liếc nhìn Vân Xu, phát hiện vẻ mặt của Vân Xu trông cực kỳ bình tĩnh.
Cậu ta hơi rũ mắt xuống, thật uổng công việc cậu ta có phần không ủng hộ mấy hành động này của Châu Dã quá là mạnh mẽ, còn nghĩ Vân Xu sẽ sợ hãi và tức giận, nhưng mà hiện giờ xem ra chỉ sợ Vân Xu đang thích thú.
Gia cảnh của Châu Dã tốt, ngoại hình cũng ưa nhìn, còn là một nhân vật có tiếng ở trường học, tuy rằng hung dữ nhưng cũng không thiếu người thích, được cậu ta chủ động tỏ tình thì tin chắc sẽ không có nhiều người từ chối.
Vân Xu coi trọng Châu Dã cũng không phải chuyện gì lạ cả, nhưng thật ra Vân Xu có thể khơi dậy sự hứng thú lớn tới như này của Châu Dã quả thật khiến cậu ta phải kinh ngạc.
Đối mặt với câu hỏi ngược lại này của Châu Dã, Vân Xu cũng đã đưa ra quyết định của mình.
Dù sao hai người vốn đã định sẽ kết thù với nhau, thay vì rút lui rồi che đậy, không bằng trực tiếp khơi dậy mâu thuẫn, ít nhất có thể khiến cho Châu Dã không có cách nào để nói lung tung khắp nơi là cô là bạn gái của cậu ta.
Châu Dã thấy Vân Xu không lộ ra dáng vẻ tức giận, cũng có chung một suy nghĩ với Lăng Văn Huyên, cảm thấy hẳn là Vân Xu vẫn có chút tình ý nào đó với cậu ta.
Mà trong khi cậu ta đang nghĩ vật, Vân Xu đột nhiên bưng đĩa đồ ăn lên, nhân lúc mọi người không chút phòng bị gì, cô trút hết đồ ăn trên đĩa xuống đầu Châu Dã.
Tất cả đồ ăn trên đĩa đều đổ hết lên đầu Châu Dã, giây tiếp theo liền rải rác rơi xuống đất, bởi vì tốc độ quá nhanh gọn, cũng không dự đoán được Vân Xu sẽ làm như vậy, mọi người ngồi ở bàn ăn bao gồm cả Châu Dã cũng không kịp phản ứng lại.
Lăng Văn Huyên nhìn vẻ mặt dính đồ ăn đang dại ra của Châu Dã, người luôn tỉnh tảo như cậu ta cũng đơ luôn.
Sao Vân Xu lại dám làm vậy chứ?
Vân Xu ném cái đĩa trống không xuống bàn, cô nắm chặt tay lại, nhìn Châu Dã bằng đôi mắt đen kịt, nói: “Bây giờ cậu còn thích tôi nữa không?”
Câu chuyện có một nữ sinh đổ đĩa đồ ăn lên đầu Châu Dã ở nhà ăn đã bị lan truyền, chỉ chốc lát sau toàn bộ các lớp đều biết chuyện.
Châu Dã bình thường là trùm trường, thế mà lại có người dám làm chuyện này ư? Lá gan cũng lớn quá rồi đó! Mà hỏi ra thì thấy tên của cô nữ sinh đó cũng quen quen, là Vân Xu của lớp Ánh Nắng.
Có tin đồn rằng Châu Dã đã nói rằng muốn Vân Xu trở thành bạn gái của mình ở ngay trước mặt Lăng Văn Huyên, Vân Xu đã làm vậy trong cơn tức giận.
Vì Lăng Văn Huyên mà cô không chỉ dám từ chối Châu Dã mà còn dám đổ cả đĩa đồ ăn lên đầu Châu Dã ngay trước mặt mọi người, cô đúng là một dũng sĩ!
Bởi vì chuyện này mà Vân Xu lại lần nữa nổi tiếng ở Trường Trung học số ba, có rất nhiều người cuối cùng cũng nhớ rõ cái tên Vân Xu sau câu chuyện này.
Đồng thời, bọn họ cũng âm thầm để ý xem Châu Dã muốn đối phó thế nào với Vân Xu sau khi cô làm nhục cậu ta.
Lại không ngờ rằng phản ứng tiếp theo của Châu Dã lại phản ứng khác xa so với dự đoán của bọn họ, có người tự tiện muốn tới gây phiền phức với Vân Xu, còn chưa làm gì cô thì ngược lại đã bị Châu Dã cho một trận rồi.
Châu Dã mượn điều này để công khai tuyên bố Vân Xu là bạn gái của cậu ta, chuyện ngày hôm đó chỉ là trận cãi vã nhỏ của bọn họ, là chút tình thú của đôi tình nhân này mà thôi.
Mọi người: ???
Rốt cuộc là bọn họ điên hay là Châu Dã điên vậy?
Châu Dã cùng Vân Xu, cái tổ hợp này chương từng có ai nghĩ đến.
Vân Xu cũng không ngờ Châu Dã vậy mà lại ném ra một lá bài vô lý như này, thế mà lại dám làm vậy.
Vân Xu không tin Châu Dã thích cô nhiều như vậy, có lẽ hơn nửa là đang cố tình.
Cậu ta biết cô “có bạn trai”, cô không muốn có tin đồn tình cảm với cậu ta, mà cậu ta lại càng muốn gióng trống khua chiêng để tung tin đồn như này.
Làm như vậy đơn giản là đang muốn trả thù cô.
Hiện giờ Vân Xu bị ép trói buộc lại với cậu ta, không chỉ khiến cho Vân Xu nghẹn muốn chết mà cái tên bạn trai của Vân Xu cũng muốn nghẹn chết, bây giờ bọn họ không chia tay thì sớm hay muộn cũng chia tay mà thôi.
Vân Xu hoàn toàn nhìn ra được tâm địa nham hiểm của Châu Dã, sau khi bị các bạn trong lớp tò mò hỏi tới hỏi lui quan hệ giữa cô với Châu Dã xong, trong lòng cô đầy uất nghẹn, vì tránh không muốn phát hỏa nên sau giờ học cô đi mua một túi lê rồi đem về ký túc xá ăn lê cho bớt giận.
Cô không nghĩ tới cách làm này của Châu Dã, cậu ta cho rằng làm vậy có thể khiến cô tức muốn hộc máu, vậy cô càng không được để cậu ta được như mong muốn.
Vân Xu vừa gặm lê vừa nghĩ cách xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Cô cầm một quả lê rồi ngoạm một miếng thật to, động tác cắn lên rất mệnh, cô dùng điều này để phát tiết cảm xúc, thoạt nhìn trông cô dữ tới độ một lời không hợp liền ném lê đi sau đó đi đánh nhau với ai đó.
Đám người Ngô Tuyết từ nhà ăn quay về, vừa bước vào cửa liền hoảng sợ khi thấy Vân Xu, trông thấy ánh mắt trống rỗng của Vân Xu có vẻ như không nhìn thấy bọn họ, lúc này bọn họ mới nhận ra dáng vẻ này của Vân Xu không phải là đang hướng về phía mình nên mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ sau lần Vân Xu bị bọn họ đánh một trận liền trông càng thêm đáng sợ, hiện giờ thế mà còn là người của Châu Dã!
Lúc này bọn họ thật sự chỉ nghĩ muốn quỳ xuống mà hát chinh phục với Vân Xu, chỉ xin Vân Xu thật sự có thể tha thứ việc lần trước bọn họ đánh cô được không, xin đừng trả thù bọn họ.
Vân Xu không chú ý tới mấy người bạn cùng phòng đang vô cùng khẩn trương này, sau khi cẩn thận gặm sạch một quả lên, tâm trạng cô cũng hoàn toàn bình tĩnh trở lại, đồng thời cũng nghĩ ra hai cách để trừng trị Châu Dã.
Chẳng qua một cái trong đó... Không dễ để thực hiện cho lắm, cô cứ mãi cân nhắc về việc được và mất, vẫn là tính xem nên dùng cách thứ nhất để khiến Châu Dã ngừng lại đã.
Châu Dã để người cố ý tung tin Vân Xu là bạn gái cậu ta, thậm chí còn chào hỏi qua quản trị viên của diễn đàn, để người đó đưa bài đăng của anh ta lên đầu.
Cứ như vậy, tất cả mọi người đều biết Vân Xu và cậu ta đang ở bên nhau. Những cô gái thích cậu ta, những người có thù với cậu ta chắc chắn sẽ theo dõi Vân Xu.
Cậu ta đang đợi Vân Xu khóc lóc tới xin lỗi mình, sau đó tìm kiếm sự che chở từ cậu ta.
Lăng Văn Huyên cũng có thể đoán được ý định khi làm vậy của Châu Dã, cậu ta nói với Châu Dã một câu: “Vân Xu là con gái duy nhất của nhà họ Vân, cậu đừng có mà chơi đùa quá mức.”
Nếu không vạ lây tới việc của gia tộc, Châu Dã cũng không có quả ngon để ăn.
Châu Dã nghe vậy, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: “Nhà họ Vân nào cơ?”
Những gì mà Châu Dã biết về Vân Xu chỉ giới hạn trong việc cô học lớp Ánh Nắng, còn cả chuyện đã từng dẫn người tới chặn Vân Nguyệt ở sân thượng, Lăng Văn Huyên đã liên hệ nhờ cậu ta giúp đỡ, bởi vậy cậu ta suy đoán ra việc Vân Xu thích Lăng Văn Huyên.
Nghĩ tới việc Vân Xu thích Lăng Văn Huyên, Châu Dã cảm thấy có hơi khó chịu, trên mặt cậu ta nở một nụ cười nhưng lại dùng giọng điệu và ánh mắt nghiêm túc để nói với Lăng Văn Huyên: “Tôi để ý Vân Xu, Văn Huyên à, sau này cậu đừng có mà cưa cẩm cậu ấy.”
Lăng Văn Huyên thấy dở khóc dở cười, sau đó cũng nghiêm túc nói: “Yên tâm.” Cậu ta nhận ra được Châu Dã thực sự để ý Vân Xu, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra “Cậu ta có chỗ nào đáng giá để được tôi coi trọng” nhưng kịp nuốt lại, nói: “Tôi có người mình thích rồi.”
“Ừ.” Tuy rằng Lăng Văn Huyên không tự mình nói ra, nhưng mà Châu Dã mơ hồ có thể nhận ra được rằng cậu ta đối xử với Vân Nguyệt không bình thường, trong lòng ngầm thừa nhận người Lăng Văn Huyên thích chính là Vân Nguyệt.
Vân Nguyệt, Vân Xu... Châu Dã đột nhiên đập vào gáy, nói: “Vân Xu và Vân Nguyệt là chị em sao? Còn có vừa nãy tôi hỏi, nhà họ Vân, là nhà họ Vân nào cơ?”
“Giờ cậu mới phát hiện ra sao?” Lăng Văn Huyên bất đắc dĩ thở dài: “Là nhà họ Vân có tập đoàn Hoa Xu đó.”
Tập đoàn Hoa Xu?
Châu Dã còn chưa từng chạm vào sản nghiệp của gia đình mình, nhưng mà bởi vì hoàn cảnh lớn lên của mình, cậu ta cũng mưa dầm thấm đất mà đại khái hiểu được sự phân bố của một số thế lực quan trọng.
Tập đoàn Hoa Xu lập nghiệp từ bất động sản, vốn chỉ có thể được gọi là nhà giàu mới nổi, nhưng mà chủ tịch của tập đoàn Hoa Xu cực kỳ có tài kinh doanh, lại vô cùng liều lĩnh, sau mười mấy năm thì cục diện đã thay đổi nhiều so với trước.
Nhà họ Châu có thể đắc tội với nhà họ Vân, nhưng cũng không dễ chọc, nếu như nhà họ Vân vì cậu ta mà trở thành kẻ địch với nhà họ Chu, có khả năng ba cậu ta sẽ trực tiếp ném cậu ta sang nước ngoài, tới lúc đó đứa con trai của tiểu tam…
Châu Dã sầm mặt xuống, nói với Lăng Văn Huyên: “Sao cậu không nhắc tôi về thân phận của Vân Xu.”
Lăng Văn Huyên nói: “Ngày đó tôi nhờ cậu đi giải cứu Vân Nguyệt, nhưng mà cũng không bảo cậu ra tay với Vân Xu.” Nói xong cậu ta tạm dừng một chút, nhớ tới việc Châu Dã để ý Vân Xu liền nhắc nhở: “Cậu cũng không nói với tôi là cậu đã lén tiếp xúc với Vân Xu.”
Châu Dã bực bội gãi gãi tóc: “Tôi quên mất cô ấy trông như thế nào, sau đó lúc gặp lại liền không nhận ra đó là Vân Xu.”
Đối với cái chuyện đen đủi này, Lăng Văn Huyên lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, nói: “Cậu gióng trống khua chiêng tung tin tức như này không thành vấn đề, nhưng mà cậu phải chú ý đừng để ai làm tổn thương Vân Xu.”
Nói xong, cậu ta nhắc nhở đầy ẩn ý: “Nếu như cậu thích cậu ấy, có thể mượn chuyện này mà thúc đẩy tình cảm.”
Nếu có người đi tìm Vân Xu gây phiền phức, lúc này Châu Dã đi giúp Vân Xu, chẳng phải là lại có thể nhờ chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này mà tuyên bố chủ quyền sao?
Lăng Văn Huyên ám chỉ rất rõ, Châu Dã cũng hiểu được ý định của Lăng Văn Huyên.
Châu Dã đầu tiên đập đầu mình cái, sau đó thở phào nhẹ nhõm, nói với Lăng Văn Huyên: “Văn Huyên à, với cái đầu này của cậu, sao không vượt qua được con mọt sách Cố Diễm chứ?”
Nói xong Châu Dã đột nhiên nhận ra mấy lời này của mình không được dễ nghe cho lắm, nếu là người khác thì không sao, nhưng mà đối tượng là Lăng Văn Huyên, cậu ta liền chủ động nhận lỗi.
Châu Dã và Lăng Văn Huyên thân thiết như vậy, đương nhiên biết Lăng Văn Huyên không phải là chàng trai dịu dàng hiền lành trăng thanh gió mát như mọi người lầm tưởng, dục vọng chiến thẳng của Lăng Văn Huyên so với cậu ta chỉ có mạnh chứ không có yếu hơn.
Bởi vì chuyện bị đẩy xuống vị trí số hai, một con mọt sách không có cảm giác tồn tại như Cố Diễm đã bị Lăng Văn Huyên ghim dưới đáy lòng, trở thành kình địch, cũng là điều cấm kỵ của Lăng Văn Huyên.
Ngoài mặt thì cậu ta không thèm để ý, nhưng mà nếu ai ở trước mặt cậu ta mà dám lôi chuyện này ra nói đùa thì cậu ta nhất định sẽ trở mặt.
Lăng Văn Huyên biết Châu Dã không có ý định giễu cợt, nhưng ý cười trên mặt vẫn có phai nhạt đi chút, đồng thời nhớ tới Cố Diễm. Nghe nói trước kì thi giữa kỳ Cố Diễm bị sốt, nhưng cho dù có bị bệnh thì tên đó vẫn như cũ thắng cậu ta một cách áp đảo với một chút lợi thế.
Đối với người từ nhỏ đã bị yêu cầu phải luôn đứng nhất như Lăng Văn Huyên mà nói, Cố Diễm đem lại cho cậu ta cảm giác bị sỉ nhục hết lần này tới lần khác, thậm chí gần như trở thành tâm ma của cậu ta, không thể vượt qua được.
Cậu ta chỉ có thể thoát khỏi tâm ma này bằng cách đứng trên Cố Diễm ở trong bảng xếp hạng.
Hai người đều im lặng suy nghĩ về chuyện của mình, lớp trưởng của Châu Dã đi tới cửa lớp Tên Lửa liền tìm thấy Châu Dã, cậu ta đẩy kính lên, vô thức nhẹ giọng khi nói chuyện với Châu Dã: “Châu Dã, giáo viên chủ nhiệm gọi cậu đi nói chuyện kìa.”
Châu Dã thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Lớp trưởng lắc đầu, nói: “Giáo viên chủ nhiệm không có nói, bảo tôi tới gọi cậu thôi.”
“Tôi biết rồi.”
Châu Dã chào Lăng Văn Huyên một cái, sau đó đi theo lớp trưởng tới văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.
Châu Dã trăm triệu lần không nghĩ điều mà giáo viên chủ nhiệm muốn nói với cậu ta chính là chuyện “cấm yêu sớm”.
Châu Dã một tay đút túi, một tay chống lên bàn, cậu ta chẳng hề để ý nói: “Ở trường Trung học số ba này không thiếu người yêu sớm, sao thầy lại quản em.”
“Nhưng là bạn nữ của lớp đó đã đi phản ánh với giáo viên chủ nhiệm của lớp em ấy.” Giáo viên chủ nhiệm lớp Châu Dã cảm thấy có chút buồn cười về chuyện Châu Dã bị bạn học nữ của lớp khác ghét bỏ, ghét bỏ tới độ phải đi nhờ giáo viên giúp đỡ, cũng có chút tò mò, Châu Dã thế mà cũng biết yêu đương sao?
“Ồ, mấy thầy cô như thầy còn quản loại chuyện riêng như này sao?” Châu Dã nghĩ tới việc Vân Xu thế mà lại đi tìm giáo viên để hỗ trợ, nhịn không được cười lên tiếng.
Thật đúng là con mèo ngốc mà, chuyện giữa học sinh với nhau mà có thể đưa ra trước mặt giáo viên sao?
Giáo viên cũng sẽ không tùy tiện quản loại chuyện nhàm chán này.
Cậu ta nghĩ vậy, nhưng giây tiếp theo đã bị giáo viên chủ nhiệm lớp của mình đánh vào mặt.
“Hiện giờ Vân Xu đang là bảo bối trong tay giáo viên chủ nhiệm lớp đó, cũng là người mà hiệu trưởng nhớ tên, em ấy nói mình muốn chuyên tâm học tập, không muốn việc yêu sớm làm chậm trễ, bởi vì điều này mà nhà em ấy còn cố ý gọi điện thoại cho hiệu trưởng, ý của hiệu trưởng là em đừng có làm trì hoãn việc học tập của người ta.”
Giáo viên chủ nhiệm nói: “Cũng đúng, bạn nữ đó nếu không muốn thì sao em có thể cưỡng ép người ta chứ?”
Vân Xu không chỉ tự mình nói với giáo viên, thế mà lại còn nói với cả người lớn trong nhà. Châu Dã sờ cái trán có hơi đau nhức, sao Vân Xu luôn không làm theo quy củ chứ?
Đã lớn tới nhường ấy rồi, thế mà lại đi mách thầy cô với phụ huynh.
Đúng là quỷ ấu trĩ.
Tuy rằng trong lòng không cam tâm, nhưng là mà sau khi biết thân phận của Vân Xu thân, Châu Dã chỉ có thể tiếp thu lui một bước.
“Em biết rồi.”
Giáo viên chủ nhiệm nghĩ còn phải thuyết phục một hồi lâu, thấy Châu Dã đồng ý dễ dàng như vậy liền có chút kinh ngạc, dễ nói chuyện như vậy, đây là tên nhóc cứng đầu mà ông biết sao?
Lời đồn đại của Vân Xu đột nhiên biến mất, bài đăng trên diễn đàn cũng bị gỡ, mà bài được đưa lên đầu là bài làm sáng tỏ do chính Châu Dã tự mình đăng, chỉ mấy câu thôi đã đại khái nói rõ việc cậu ta và Vân Xu không phải là mối quan hệ tình cảm, những gì trước đó chỉ là đùa mà thôi.
Ngay từ đầu mọi người còn cảm thấy kỳ quái, có điểm không tin sự đảo ngược này, nhưng mà Châu Dã đã tự mình làm sáng tỏ, vậy cũng chỉ đành tin lời giải thích này.
Dù sao thì trường Trung học số ba cũng không quá khắc khe trong việc yêu sớm, chỉ cần đừng để mọi chuyện gây ầm ỹ thì không có vấn đề gì, mà Châu Dã, cậu ta tính dù có khiến chuyện này ồn ào huyên náo cũng chẳng có gì phải sợ, hoàn toàn không cần phải giấu diếm.