Nữ sinh đang ngồi dưới đất giãy giụa kịch liệt, mở to hai mắt ra nhìn Vân Xu, nếu như không phải đang bị bịt kín miệng thì nhất định cô ta đã chửi ầm lên rồi.
Có liêm sỉ một chút đi, rốt cuộc là ai bị đánh cơ chứ?
Còn có cái vẻ mặt không chút biến sắc này có phải thật quá rồi không?
Cái giọng nói uất ức đó là sao chứ?
Không chỉ có nữ sinh bị che miệng kia mà ngay cả đám người Lý Đồng cũng quay sang nhìn nhau, nghĩ thầm không hổ là cao thủ mà, cái kỹ xảo giả hem ăn thịt hổ này từ trước tới nay đều rất mạnh.
Cố Diễm nghe thấy Vân Xu vừa bị đánh, đột ngột ngồi dậy từ trên giường bệnh khiến y tá ngồi bên cạnh cũng phải hoảng sợ.
Giọng nói của cậu có chút khàn khàn, cẩn thận nghe thì còn có thể nghe thấy giọng như bị hụt hơi: “Hiện giờ sao rồi? Ai đánh cậu? Châu Dã đâu?”
Trong khoảng thời gian này Châu Dã vẫn luôn quấn lấy Vân Xu, bởi vì có cái danh trùm trường của Châu Dã, mà cũng biết hai người luôn đi cùng nhau nên không ai dám tìm Vân Xu gây phiền phức nữa.
Đương nhiên, một ngôi trường lớn như vậy thì không phải ai cũng sẽ biết tới Vân Xu, cũng không phải đầu óc của ai cũng tỉnh táo. Nếu không thì sao một người được liệt vào danh sách không thể trêu chọc như Vân Xu vào lúc đang gọi điện này lại như một quả hồng mềm bị người ta tuỳ tay n.ắn b.óp chứ.
Cô nữ sinh bị bịt miệng kia vẫn trừng mắt lớn mà giãy giụa, Vân Xu cũng trừng mắt nhìn cô ta một cái, không nói gì ý bảo: Yên lặng một chút.
Không thể yên tĩnh đợi cô nghe điện thoại xong rồi quay lại bàn chuyện chính sao?
Nữ sinh bị cô trừng mắt xong đương nhiên vẫn không ngoan ngoãn nghe lời, trừng mắt lớn tựa như cái chuông đồng vậy, ra sức kêu ô ô rồi giãy giụa, ý định gây tiếng động để những người khác để ý tới tình hình bên này.
Vân Xu thấy đối phương không để mình bớt lo như vậy, liền quyết định trước không thả người.
Cô vẫn dùng giọng điệu yêu ớt để nói với Cố Diễm như cũ: “Là một nữ sinh không quen biết mà thôi, tôi cũng không biết sao cậu ta lại đánh tôi nữa.”
Giọng nói của Cố Diễm trở nên dồn dập: “Có bị thương không?”
Vân Xu có thể nghe thấy được Cố Diễm đang sốt ruột và lo lắng, không khỏi có chút hổ thẹn, hổ thẹn khi mình lại nói dối, nhưng mà đồng thời cũng thấy vui ở trong lòng, vui tới mức thấy mũi đau đau.
Cô cũng không biết tại sao lại như vậy.
Giọng nói của Vân Xu trầm xuống: “Tôi không sao đâu, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì cơ?” Cố Diễm nhạy bén nhận ra tiếng nức nở trong giọng nói của Vân Xu, trong lòng trở nên lo lắng, cũng không vì câu không sao đâu của Vân Xu mà thả lỏng được.
Giọng nói của Cố Diễm trầm mà có lực, gần như che đi chút ngây ngô của thiếu niên mà có nhiều thêm phần thành thục và sức hút của người đàn ông trưởng thành, Vân Xu theo bản năng mà xoa tai.
Sao trước kia cô không phát hiện ra giọng của Cố Diễm lại… mê người như thế chứ?
Tim của Vân Xu đập nhanh hơn, có chút muốn che giấu không muốn tự mình đi thăm dò ý định của đối phương nhưng lại lỡ buột miệng thốt ra: “Chỉ là nhớ cậu thôi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, không chỉ có đầu dây điện thoại bên kia trở nên im lặng mà cả đám người Lý Đồng cũng mơ màng theo, cả nữ sinh đang giãy giụa kia cũng dừng lại.
Vì tình cảm mà vô sỉ giả bộ nhu nhược, ấy là bởi đang muốn tán tỉnh sao?
Trong mắt nữ sinh bị bắt kia chứa đầy sự tức giận, thật quá đáng, không chỉ đánh cô ta mà còn lợi dụng cô ta để tán tỉnh.
Mà trong phòng bệnh vốn an tĩnh cũng như vậy, Cố Diễm để mặc y tá điều chỉnh lại kim truyền, trên khuôn mặt tái nhợt cũng thêm được chút hồng hào, tựa như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của mình.
Vân Xu nói xong thì thấy muốn trốn.
Cô…
Mấy lời nói kiểu này không thể tùy tiện nói ra được, mà nói như vậy có nghĩa là ai cũng hiểu cả.
Thật ra cũng có thể lập tức giảo biện là nhớ theo nghĩa bạn bè, nhưng mà Vân Xu há miệng thở d.ốc, cổ họng như bị bóp nghẹt lại không nói được gì.
Má cô nóng bừng, hai tay chống lên đầu gối, thấp thỏm đợi câu trả lời của Cố Diễm.
“Vân Xu,” Cố Diễm gọi tên Vân Xu một tiếng, giọng nói rất nhẹ nhàng tựa như mang theo trọng lượng rất lớn.
“Ừm.” Vân Xu lên tiếng, sau đó không nói nữa.
Mãi một lúc lâu sau, Cố Diễm nói: “Đợi tôi quay trở lại trường học.”
Vân Xu li.ếm liế.m cánh môi khô khốc: “Được.”
Sau khi ngắt điện thoại, trong lòng Vân Xu cảm thấy phức tạp, cô cất điện thoại vào lại túi, quay đầu lại nhìn nữ sinh một khắc cũng không chịu an phận kia.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, tiếp theo, Vân Xu mỉm cười đầy xán lạn với đối phương.
“…” Mà cô nữ sinh còn đang giãy giụa kia không cử động gì nữa.
Vân Xu nói: “Thả cậu ta ra đi.”
Lý Đồng do dự hỏi: “Cứ thả cậu ta ra dễ dàng như vậy sao?”
“Đều là bạn học với nhau, cần phải khoan dung và thân thiện” Vân Xu nói: “Vừa nãy tôi chỉ muốn để cậu ta xin lỗi mình mà thôi, dù sao làm sai thì xin lỗi không phải là điều cơ bản nhất sao?”
Khoan dung thân thiện, chỉ muốn để cô ta nói lời xin lỗi.
Nhóm người vừa mới ẩu đả với nữ sinh xong: “…”
Cậu là boss, cậu nói gì cũng đúng hết.
Lý Đồng đá đá nữ sinh, nhắc nhở nói: “Có nghe thấy không, xin lỗi.”
Nữ sinh làm chuyện sai cần phải nói lời xin lỗi: “…”
Lúc đó cô ta bị ma xui quỷ ám gì mà lại đi trêu chọc Vân Xu chứ?
Cô ta sớm nên nghĩ đến chuyện một nữ sinh có thể đi cùng Châu Dã sao có thể là đóa hoa nhỏ và túi trút giận sao?
Tới khi Cố Diễm lại quay lại trường học thì cũng đã là sau kỳ nghỉ quốc khánh rồi.
Một người thường xuyên xin nghỉ sau khi quay lại lớp như cậu khiến trên mặt mọi người đều không nhịn được mà lộ vẻ kinh ngạc.
Hơn nữa lần này Cố Diễm cũng không đeo cái kính đen quê mùa kia nữa, mái tóc dài đã được cắt ngắn để lộ khuôn mặt rõ ràng, đôi lông mày và đôi mắt tuyệt đẹp không bị tóc và kính che đi đã hoàn toàn lộ ra ở trước mặt mọi người.
Đuôi mắt phượng thật sự quá đẹp, lại mang theo cảm giác tao nhã tự nhiên, vẻ lãnh đạm trong đôi mắt càng trở nên nồng đậm hơn những không hề mang chút tăm tối, lại đẹp trai bức người. Điều này khiến cho cả nam lẫn nữ trong lớp đều xem tới ngây người, trong đó ánh mắt của các nữ sinh phá lệ nhiệt tình.
Ngay cả người thích Lăng Văn Huyên nên luôn không cho Cố Diễm sắc mặt tốt như Tần Ảnh cũng nhìn chằm chằm một hồi lâu.
Bị nhiều người chăm chú nhìn vào mình như vậy mà Cố Diễm lại không có chút sợ hãi nào hết, thậm chí còn không thèm để mắt mà chỉ thong dong đi về chỗ ngồi của cậu.
Chỉ mới hơn nửa tháng không gặp thôi mà Vân Xu lại cảm thấy cô và Cố Diễm như đã cách xa nhau từ rất lâu rồi, mà Cố Diễm như đã trải qua đủ gió táp mưa xa, khoảng cách với cô xa như thiên sơn vạn thủy.
Loại cảm giác này mơ hồ khiến người ta thấy rất khó chịu.
Vân Xu nghiêng đầu, nhìn về phía thiếu niên đang tập trung thu dọn bàn học của mình.
Động tác của Cố Diễm hơi dừng lại, cậu lấy bút máy trong túi đựng bút ra rồi nhẹ nhàng gác ở bên cạnh sách vở, đột nhiên cậu nghiêng đầu nhìn về phía Vân Xu, giọng nói nhẹ giống một trận gió: “Làm sao vậy?”
Trong nháy mắt Vân Xu thu hồi tầm mắt, quay đầu ngồi thẳng: “Không có gì.”
Giáo viên cũng vào rồi nên Cố Diễm không tiện nói gì.
Một lát sau, cậu cảm giác tay mình nhe bị cái gì chọc vào, một quyển vở nháp được đẩy về phía cậu.
Cố Diễm không nói gì mà kéo quyển vở nháp lại về phía mình, đôi môi đang mím chặt bất giác cong lên.
“Rốt cuộc cậu bị bệnh gì thế? Hiện giờ sao rồi?”
Chữ viết uyển chuyển thành nhã, nhưng mà trước đó, nhưng mà mấy chữ trước đó đã bị xoá đi, còn có mấy chữ có dấu chấm thừa nét, nhìn là biết người viết khi viết xuống có chút do dự.
Hoá ra không chỉ có mình cậu bối rối mà chính cô cũng thế.
Cố Diễm không trực tiếp trả lời câu hỏi của Vân Xu, mà chỉ viết lại một câu khiến Vân Xu đọc xong phải trực tiếp đang ngồi mà nhảy dựng lên.
Lúc Vân Xu nhảy dựng lên liền đụng phải bàn, lớp Tên Lửa vẫn luôn rất yên tĩnh, cô gây ra tiếng động lớn như vậy khiến cho những người khác lập tức nhận ra.
Giáo viên trong lớp thấy đó là Vân Du, vẻ nghiêm khắc trong tầm mắt phải nhạt đi một chút, giọng điệu ôn hòa nói: “Vân Xu? Em có gì không đồng ý với đề bài này sao?”
Trong lòng Vân Xu như có một dàn nhạc đang diễn tấu, khiến tinh thần cô trở nên phấn chấn, cô kích động đi lên bục giảng.
Giáo viên:???
Giáo viên đang giảng một đề bài rất khó, trong đó phải sử dụng rất nhiều công thức cùng cách giải toán khác nhau, sau khi Vân Xu giải xong bài này cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút.
Nhưng mà cô bình tĩnh, còn những người khác bao gồm cả giáo viên cũng không bình tĩnh nổi.
Bởi vì vậy mà Vân Xu lại thực sự giải được câu hỏi khó mà các bạn trong lớp không giải ra được. Tốc độ cô viết rất nhanh, nhanh tới độ không nhìn ra đang giải một bài toán khó vậy, lưu loát viết hơn nửa bảng đen, lấp đầy vào những chỗ trống, thoạt nhìn có chút đồ sộ.
Giáo viên đột nhiên không biết nói gì, sửng sốt trong chốc lát sau mới bắt đầu vỗ tay trước tiên, cười nói: “Bạn Vân Xu đã làm bài vô cùng tốt…”
Tuy rằng bị ngắt lời, nhưng mà giáo viên luôn thiên vị với học sinh thông minh, mà bài này Vân Xu lại giải hoàn hảo như vậy, cô giáo vốn không định phê định Vân Xu mà cười ha ha tiếp tục nói.
Điều này chỉ là một bước nhạc đêm nhỏ, sự chú ý của các bạn học cũng nhanh chóng hướng về giữa lớp. Chỉ có một người lúc này nội tâm đang khó giữ được bình tĩnh.
“Nếu kỳ thi giữa kỳ cậu vượt qua được Lăng Văn Huyên thì tôi thích cậu được không?”
Hỏi một câu thật kỳ quái.
Vì sao phải đợi cô vượt qua Lăng Văn Huyên thì cậu mới thích cô chứ?
Vì sao cậu lại muốn thích cô?
Cậu thích cô á?
Thích. Vân Xu mặc niệm hai chữ này, giấy nháp đều bị cô vuốt nhăn lại, lại không dám nghiêng đầu đi liếc mắt nhìn Cố Diễm một cái, càng đừng nói tới việc chất vấn Cố Diễm.
Mà cô không hề biết Cố Diễm vẫn luôn nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, nhìn rõ cả khi hai tai cô đỏ bừng cả lên cùng khuôn mặt ửng màu hoa đào, từ ngòi bút máy nhỏ mấy giọt mực khiến cho chữ vừa mới viết ra bị thấm mực nhoè đi.
Người không bình tĩnh, đâu chỉ có mỗi mình cô đâu ?