Lễ kỷ niệm thành lập trường tổ chức sau kỳ thi giữa kỳ.
Với khả năng ghi nhớ của Lăng Văn Huyên, cậu ta đã học thuộc lòng lời thoại của mình từ lâu, ngoài mặt là diễn tập, thực chất là hẹn hò.
Trước đây cậu ta vẫn làm như vậy, nhưng hiện tại cậu ta không thể không kiềm lại, bắt đầu giảm bớt diễn tập với Vân Nguyệt.
Bởi vì đột nhiên cậu ta phát hiện Vân Xu giống như bị tẩu hỏa nhập ma bắt đầu điên cuồng học tập, động lực kiểu liều mạng này khiến cho người ta khó có thể bỏ qua, ngay cả trong bài kiểm tra hàng ngày cũng có thể phát hiện cô đang có sự tiến bộ rõ ràng, điều này đã khiến cậu ta phát giác được nguy hiểm nồng đậm.
Nếu cậu ta thật sự không muốn bị Vân Xu đ.è xuống, thì không thể tiếp tục lơ là.
Trong tiết trời lạnh dần, kỳ thi giữa kỳ đã đến theo kế hoạch.
Trong vài ngày thi liên tiếp, sau khi hoàn thành kỳ thi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, vừa thư giãn là bắt đầu bàn tán về tin đồn.
Nghe nói Cố Diễm luôn ở trong bệnh viện không thể đến lớp, lúc này đây thật sự còn có thể duy trì ở vị trí thứ nhất sao?
—— Vân Xu có thể vượt qua Lăng Văn Huyên hay không?
—— Trùm trường Châu Dã rất lâu không gây sự cũng không trốn học, nghe nói đang học hành chăm chỉ, lần trước thi đã tiến bộ rất nhiều, lần này cậu ta lại định tiến bộ bao nhiêu đây?
Vân Xu thi xong cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, thi xong môn cuối cùng còn chưa đến giờ cơm, cô cũng không vội vàng trở về ký túc xá đọc sách như trước, mà là dự định đến sân thể dục chạy một lát.
Quá trình chạy rất mệt, nhưng chạy xong có thể khiến cho mọi người cảm thấy thoải mái cả tinh thần lẫn thể chất.
Vân Xu một hơi chạy vài vòng quanh sân trường, khi dừng lại cổ họng muốn bốc ra khói, đang đầu mùa đông mà cũng nóng đến mức muốn bốc khói. Khi cô đang kéo cổ áo len, một chai nước được đưa đến trước mặt cô.
Bàn tay cầm chai nước khoáng cực kì thon dài, khớp xương cân xứng, vô cùng đẹp mắt. Cô nương theo bàn tay này nhìn lên trên, đối mắt với một đôi mắt phượng không hề bị che lấp, quá mức xinh đẹp.
Không biết làm sao mà Vân Xu lại nghĩ đến một câu —— Người con trai nào mà vẻ bề ngoài quá đẹp sẽ rất nguy hiểm, ra đường phải cẩn thận nha.
Vân Xu đột nhiên bật cười, khiến Cố Diễm đang đưa nước hơi ngẩn ra, nghĩ mãi không hiểu mình chọc vào điểm cười nào của Vân Xu, trong khoảng thời gian này, Cố Diễm đột nhiên thu chai nước trở về, mở nắp chai dưới ánh mắt của Vân Xu.
Nhận lấy chai nước, Vân Xu nói một tiếng cảm ơn: "Cảm ơn.”
“Ừ.”
Nước ấm, trên thân bình còn lưu lại chút hơi ấm, có thể suy đoán là Cố Diễm chắc hẳn là nắm nó trong tay một thời gian ngắn rồi.
Vân Xu uống vài ngụm nhỏ, sau khi cơn khát nước dịu lại, cô nhìn về phía Cố Diễm, hỏi: “Cậu cố ý mua cho tôi à?”
“Không phải.”
“Vậy cậu vẫn luôn đi theo tôi?”
Cố Diễm tiếp tục không đổi sắc mặt phủ định nói: “Không phải.”
Vân Xu không quan tâm lời phản bác của Cố Diễm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu, tiếp tục nói: “Cậu vẫn luôn nhìn trộm tôi, cố ý chờ tôi ở chỗ này thật à?”
“...” Cố Diễm dứt khoát không nói lời nào.
Vân Xu mím môi cười.
Cố Diễm không nói lời nào, Vân Xu cũng không nói gì nữa, rũ mắt chơi đùa với chai nước khoáng.
Hai người cứ đứng như vậy một lúc, tuy là không nói gì, nhưng lại có một loại không khí mập mờ khác thường bắt đầu xuất hiện giữa hai người.
Lúc trước cô vẫn luôn muốn gặp mặt để gỡ bỏ hiểu lầm khiến mối quan hệ của hai người xa cách với Cố Diễm, cô vẫn luôn lo lắng cho cơ thể Cố Diễm, muốn biết vì sao cậu lại nằm viện lâu như vậy, gia đình cậu không hề giàu có, lúc trước ông nội qua đời hẳn đã tiêu tốn không ít tiền, vậy tiền cậu nằm viện liệu có đủ không?
Lời Vân Xu muốn nói với Cố Diễm rất nhiều, nhưng khi Cố Diễm thực sự đứng trước mặt cô, cô lại bó tay bó chân, mồm miệng vụng về, không biết nên nói như thế nào, cảm giác không biết bắt đầu từ đâu khiến cô cảm thấy có chút quẫn bách.
Ngay khi Vân Xu đang làm công tác chuẩn bị nói chuyện với Cố Diễm như thế nào, vừa ngẩng mắt thì thấy một đám người đi về phía này, thiếu niên đứng ở chính giữa đi trước cao lớn đẹp trai, trên trán vây quanh một dải màu đen với hàng chữ, trên tay nâng một quả bóng rổ.
Là Châu Dã, người đột ngột ngắt kết nối sau lần đi chơi trước.
Châu Dã dẫn theo một đám người tới, có vẻ là người của câu lạc bộ bóng rổ.
Vân Xu theo bản năng kéo cánh tay Cố Diễm.
Cố Diễm nhìn Vân Xu, hơi kinh ngạc, ngay sau đó cậu nghe được thanh âm truyền đến từ phía sau mình, cậu xoay người nhìn lại, đối mắt với Châu Dã.
Tầm mắt Châu Dã lưu luyến trên người Vân Xu trong chốc lát, lúc chống lại ánh mắt Vân Xu lại vội vàng lảng đi chỗ khác, cậu ta nhìn về phía Cố Diễm, ra hiệu đưa bóng rổ đang cầm trên trong tay một chút, nói: “Cố Diễm, chúng ta đi đấu với một trận, thế nào?”
Trên người Cố Diễm mặc áo len, không thích hợp để vận động, hơn nữa... Khóe mắt liếc mắt nhìn Vân Xu, không chút do dự cự tuyệt: “Không được, tôi còn có việc.”
Lúc Cố Diễm định kéo Vân Xu rời đi, Châu Dã lại sải bước đi tới, khiến Vân Xu hoảng sợ, ngay khi cô cho rằng Châu Dã muốn đánh người, thì thấy Châu Dã chỉ ghé vào bên tai Cố Diễm nhỏ giọng nói cái gì đó.
Chiều cao của hai người chênh nhau là bao, Châu Dã đứng bên cạnh Cố Diễm, hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Diễm, giọng nói trầm thấp: “Không chỉ là chơi bóng rổ mà thôi.”
“Cám ơn cậu lúc trước đã cứu ông tôi, phần ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ. Tuy nhiên, tôi thích Vân Xu.” Châu Dã nói: “Tôi muốn cạnh tranh công bằng với cậu một lần, nếu thắng, cậu phải lập tức chia tay với cậu ấy, thế nào?”
Khóe miệng Cố Diễm cong lên một nụ cười mỉa mai: “Cậu đi đào góc tường thì lấy cái gì gọi là công bằng?”
“Chỉ cần chưa kết hôn, không phải cậu ấy vẫn còn có cơ hội lựa chọn sao?” Châu Dã nói: “Cậu chỉ biết cậu ấy sớm hơn tôi một chút mà thôi.”
Cố Diễm thản nhiên nói: “Người thứ ba bây giờ kiêu ngạo thật đấy.”
“Cái cuốc chính là dùng để đào chân tường.” Châu Dã không thèm để ý đến sự trào phúng của Cố Diễm, theo cậu ta thấy, người cậu ta thích, đoạt được mới là cách làm của người bình thường, còn cái gì cũng không làm đó là biểu hiện của kẻ hèn.
Mà thứ cậu ta muốn cướp đoạt đếm không xuể, chưa bao giờ là thất bại.
Nửa tháng trước Cố Diễm đã cứu ông nội của cậu ta trong một trận chém giết, ông nội bảo cậu ta phải che chở Cố Diễm, kết anh em với Cố Diễm, cậu ta đã đồng ý. Cậu ta cảm kích Cố Diễm, sau này chắc chắn sẽ không đi tìm Cố Diễm gây phiền nữa, cũng sẽ thay cậu giải quyết một ít chuyện lặt vặt, nhưng đối với Vân Xu, cậu ta không có cách nào chắp tay nhường lại.
Ít nhất, cậu ta nên chủ động xuất kích, tranh giành với Cố Diễm. Dù sao kể cả là anh em thì phụ nữ cũng không phải là thứ tùy tiện nhường lại.
“Cậu không thể phủ nhận sự thật cậu là người thứ ba.” Giọng nói Cố Diễm thản nhiên nhưng lại hàm chứa độ bén: “Cậu cũng không tôn trọng Vân Xu, cậu ấy không phải vật phẩm, không phải để chúng ta đến cướp lấy giành lại, quyền lựa chọn nằm ở trong tay cậu ấy.”
“Tôi không coi cậu ấy là vật phẩm, tôi chỉ muốn cậu rời khỏi cuộc cạnh tranh này mà thôi.” Chỉ cần Vân Xu khôi phục trạng thái độc thân, đá Cố Diễm ra khỏi cuộc sống, Châu Dã cảm thấy cậu ta không hề kém Cố Diễm, Vân Xu sớm muộn gì cũng sẽ thích cậu ta.
Cậu ta còn cố ý khiêu khích nói: “Có phải cậu sợ chứ gì? Không dám so sánh với tôi, sợ thua à?”
“Tôi chỉ là người mới chơi bộ môn bóng rổ thôi, không có kinh nghiệm như cậu. Nhưng trận đấu lần trước, tôi đã thay cậu mang chiến thắng trở về đấy,” Cố Diễm nói.
Thần sắc và giọng điệu nói chuyện của Cố Diễm từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, không giống như đang nói chuyện với tình địch, mà giống như đang tán gẫu với người bạn bình thường vậy. Nhưng chỉ có Châu Dã mới có thể cảm nhận được, mỗi một câu nói của Cố Diễm đều ẩn giấu sự sắc bén trong đó.
Châu Dã tức giận mỉm cười, tiếp tục khiêu khích nói: “Vậy cậu sẽ đến đấu với tôi à?”
Cố Diễm bất động, hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải đi đấu với cậu? Loại cá cược này đối với tôi có lợi ích gì đâu?”
“Nếu như tôi thua, tôi cam đoan sau này sẽ không quấn lấy Vân Xu.” Sắc mặt Châu Dã nghiêm túc, thẳng thắn nhìn cố Diễm.
Cố Diễm nói: “Tôi tin tưởng cậu, nhưng tôi không sợ cậu quấn lấy Vân Xu, cậu ấy không phải người gió chiều nào theo chiều nấy, sẽ không kiểu đồng tình biệt luyến*, cho nên không sao cả.”
*Đồng tình biệt luyến: Chuyển tình cảm từ người này sang người khác một cách dễ dàng.
Châu Dã: “...”
Thực sự muốn đánh người.
Vẻ mặt Cố Diễm bình thản, mà Châu Dã đã trợn mắt nhìn, giống như là tùy lúc sẽ nổi điên đánh người.
Vân Xu nhìn, cực kì lo lắng cho Cố Diễm, lo lắng cậu sẽ bị Châu Dã bắt nạt. Cô cầm tay Cố Diễm, kéo anh ra phía sau, dùng vĩ độ hơi thấp của mình nhìn Châu Dã cao lớn, cực kì có khí thế nói: “Châu Dã, cậu đừng có mà bắt nạt Cố Diễm.”
Châu Dã: “...”
Mẹ kiếp, thật sự muốn đánh người.