Cô dạo một vòng rồi quay lại cửa hàng của mình, hai người công nhân mới đến rất nhiệt tình đón tiếp cô.
Đợi đến khi tam làm ca tối, Thư Nhan hỏi Trương Hoa Tú: "Em thấy hai công nhân mới thế nào?"
"Họ rất cố gắng và rất tích cực. Chủ yếu tính cách của họ cũng không tệ, khi có một ít khách hàng đến đổi vài bộ quần áo cũng không thấy họ mất kiên nhẫn." Trương Hoa Tú thật thích hai người công nhân mới này, chịu thương chịu khó, cố gắng phát triển.
Hai người công nhân này đều nghỉ việc trong năm nay, họ đều đã ba mươi lăm gần bốn mươi tuổi rồi, tuổi như thế thật là áp lực lớn nhất và lúc khó khăn nhất, trên có già dưới có trẻ, cuộc sống cũng áp lực lớn, hết lần này đến lần khác tìm việc cũng rất khó khăn. Nhưng chỉ cần họ có cơ hội, thì họ luôn cố gắng chăm chỉ và cố gắng nhất.
Hồ Thụy Tuyết và Thư Nhan cũng đã làm bà chủ gia đình, cũng từng trải mới hiểu được nghề nghiệp bà chủ gia đình này nhìn dễ dàng như thật rất khổ cực, cho nên lúc họ nhận hai người này đồng nghĩa với việc cho rất nhiều người bị nhìn lầm một cơ hội, có bắt được hay không thì tùy vào họ nữa, dù sao họ mở cửa hàng ra để buôn bán nên vẫn luôn chú ý đến lợi ích của mình.
"Vậy thì mấy ngày nữa em dán thông báo tuyển dụng ra ngoài, qua hai ngày nữa họ sẽ đến làm việc ở phía đối diện, bên này lại tiếp tục tuyển người." Thư Nhan cảm thấy chỉ có hai người Tú Tú thì hơi vất vả.
"Em thấy tạm thời không cần tuyển nữa, em với Oánh Oánh có thể giải quyết được." Trương Hoa Tú trả lời.
"Đúng đó, bọn em có thể giải quyết được." Oánh Oánh cũng ở một bên phụ họa.
Thật ra, Trương Hoa Tú không sao hết, dù sao cô ấy lấy toàn bộ công lao của cửa hàng nên thật sự suy nghĩ cho Thư Nhan, còn Oánh Oánh lại khác, bây giờ em ấy cũng chỉ có một mình, có đôi khi em ấy cùng bán quần áo với Trương Hoa Tú, Trương Hoa Tú sẽ để cho em ấy, đương nhiên công lao của em ấy sẽ cao hơn, nhưng khi tuyển thêm một người nữa vào thì công lao của em ấy cũng giảm bớt, chuyện này cũng vì tiền cả thôi.
"Sau này, có thể chị sẽ không giúp được cái gì cho các em, chị còn phải bận rộn rất nhiều chuyện, cuối năm còn phải tổ chức hoạt động, các em thật sự giải quyết được không?" Thư Nha nói với Trương Hoa Tú: "Nếu đến lúc đó bận quá khiến các khách hàng giảm bớt, chi không tìm người khác chỉ đổ hết trách nhiệm lên người của em."
Trương Hoa Tú bất ngờ, cười nói: "Em hiểu mà, em cũng nghĩ như thế, mấy ngày nay em có bắt chuyện với mấy sinh viên muốn dùng lễ nghỉ đông đi làm thêm, cho nên có thể tìm mấy công nhân làm vào lễ nghỉ đông được không? Thật sự không được thì đến lúc đó tuyển cũng không sao, bây giờ người tìm công việc cũng nhiều lắm."
Xu hướng năm nay giảm nên người tìm công việc vô cùng nhiều, chỉ cần gửi thông báo tuyển dụng lên, ngay lập tức sẽ có người đến hỏi thăm.
"Làm việc lễ nghỉ đông? Họ có thể sẽ về nhà ăn tết nữa." Thư Nhan cảm thấy chuyện này hơi khó tìm.
"Chúng ta có thể nói rõ ràng, nên sẽ có ít người địa phương đến làm việc." Ngược lại, Trương Hoa Tú lại nghĩ rằng rất dễ tìm.
Chuyện này cô giao cho Trương Hoa Tú, cô ấy kể em gái của mình đang đi học ở trường đại học Nam Thành, có thể tìm em ấy hỏi một chút, sau đó Thư Nhan cũng không quan tâm nữa.
Làm xong sổ sách, Thư Nhan đếm tiền thu vào rồi đi về nhà. Cô đi đến chợ trước để mua thức ăn, rửa và cắt xong, Thư Nhan thấy thời gian còn sớm, nên đứng dậy thở dài, cũng vì nơi này còn thiếu di động nếu không nằm một ngày còn được.
Cô đi tìm ông Hồ và may mắn cũng rất tốt, lúc cô đến thì tình kề gặp ông Hồ đang trên đường về.
"Tổng giám đốc Thư, trời ạ đã lâu rồi không thấy." Ông Hồ nhìn Thư Nhan lập tức gương mặt cũng hớn hở lên.
"Đúng là đã rất lâu không gặp rồi, hôm nay tôi đến nhờ ông giúp đỡ đây." Thư Nhan cười nói.
"Thật vinh hạnh, vào đi." Ông Hồ mời Thư Nhan vào nhà, rót cho cô một ly nước: "Cô muốn nghe cái gì hay muốn mua cái gì?"
"Tôi nghe nói nhà của Tiểu Nam bên kia đã phá bỏ và dời đi rồi hả?" Thư Nhan đi thẳng vào vấn đề.
"Chuyện này chỉ là lời đồn, tôi còn chưa có xác nhận được." Ông Hồ không từ chối, những thứ này vẫn chưa chính thức được không báo, nên không biết sẽ có chuyện xấu gì xảy ra.
Sỡ dĩ kẻ có tiền càng ngày càng có tiền, người không có tiền càng ngày càng không có tiền, cũng vì người có tiền có thể đoán càng ngày càng nhiều, một chút tin tức của người thường cũng không có, ông ấy đã biết làm sao để động trời, tùy tiện mua một phòng rồi đợi bồi thường cũng là một khoản tiền, khoản tiền này bình thường cũng nhiều hơn người khác phấn đấu cả đời cũng không có được.