Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 181

"Dù sao, cô cũng muốn mua à?" Ông Hồ trầm ngâm một lát, nói: "Sợ là không kịp rồi, cửa hàng Tiểu Nam bên kia cũng có rất nhiều người nghe bóng gió, đợi từng nhà phá bỏ và dời đi nơi khác sẽ có thể bán phòng ở."

Như vậy đúng là không kịp nữa, nhưng Thư Nhan vẫn chưa mất hy vọng, chủ yếu gần đây cô đã đưa cho ông Trương một khoản tiền, để vốn đọng rất nguy hiểm nên mới nghĩ cách đến đây hỏi chút tin tức.

"Không sao, ông để ý giúp tôi, nếu có người ra tay thì nói tôi một tiếng."

Thư Nhan thuận đường hỏi gần ông Hồ có ai xem bói hay không.

"Cô tìm người xem bói làm gì?" Nhìn cô cũng không phải là người mê tính.

"Chẳng phải tải phòng sửa xong sao, tôi dự định cuối năm nay sẽ chuyển đến, nên dù sao cũng chọn ngày tháng tốt mới được." Thư Nhan nói đến chuyện chuyển phòng, gương mặt cũng tràn đầy hạnh phúc.

"Thế cô muốn tìm ngày tháng tốt à, tôi còn có biết một ít người giỏi, cô có cần bây giờ tôi đưa cô đến luôn không?" Ông Hồ chúc mừng Thư Nhan một trận, dù từ lúc nào hay ở đâu, chuyện chuyển phòng mới đều đáng để chúc mừng.

Thư Nhan thấy thời gian không còn sớm nữa nên đi theo ông Hồ tìm thầy bói, không ngờ ở ngay tại sát vách nơi ở Phương Trạch Vũ, thầy bói biết được mục đích đến đây của Thư Nhân lập tức bấm ngón tay tính toán, nói là ngày hai mươi lăm tháng mười hai âm lịch là thời gian tốt nhất.

"Tôi có người bạn bận việc vào ngày hai mươi lăm, ông có thể đổi ngày khác được không?" Thư Nhan đã đồng ý nấu cơm giúp Lâm Tuệ, nên không thể nuốt lời được.

"Ngày mười sáu cũng không tệ, ngày đó hướng hầu, nhà cô có ai tuổi khỉ không?" Thầy bói nói.

"Không có, thế thì quyết định này mười sáu, cảm ơn thầy." Thư Nhan nhận giấy đỏ, đi ra ngoài lại đúng lúc gặp Phương Trạch Vũ về.

Phương Trạch Vũ hơi ngạc nhiên, không ngờ mình có thể gặp Thư Nhan ở nơi này.

"Ít ngày nữa, tôi sẽ dọn nhà nên đến đây hỏi chút thời gian nào tốt, anh vừa tan làm về sao?" Thư Nhan cười yếu ớt chào hỏi.

Phương Trạch Vũ giật mình, bên cạnh của Thư Nhan còn có người khác, sao cô lại mở miệng nói anh như vậy chứ. Anh nhíu mày lại, bình thản nói: "Ừm."

Thái độ này của anh không khiến Thư Nhan khó chịu, trong lòng cô cũng hiểu Phương Trạch Vũ lo lắng liên lụy đến cô.

Thư Nhan mỉm cười: "Vậy, tôi đi trước."

"Cô biết cậu ta à?" Lúc hai người đi xa rồi, ông Hồ mới hỏi.

"Lúc trước có chút chuyện xảy ra, anh ấy đã cứu tôi." Thư Nhan không nói sự thật, mà chuyện đó cũng không cần thiết, Phương Trạch Vũ giúp cô cũng là sự thật.

"Người này là một người tốt, nhưng danh tiếng lại bị người ta hại bôi xấu." Ông Hồ cảm thán nói một câu.

"Ông biết sao?" Thư Nhan ngạc nhiên nhìn ông Hồ.

"Người biết chuyện này ai mà không biết, lúc trước cậu ta cứu người lại chọc vào người khác, ban đầu còn sinh hoạt rất tốt không có chuyện gì, nhưng đáng tiếc có người liều mạng bội nhọ cậu ta." Ông Hồ liếc mắt nhìn hai phía, thì thầm: "Chín mươi phần trăm chính là mẹ kế của cậu ta, nhưng đây là chuyện nhà của người khác, những người ngoài như chúng tôi dù biết rõ nhưng cũng không thể nói thêm được cái gì."

Tóm lại có người biết chuyện, nhưng đáng tiếc không ai giúp được anh cả, Thư Nhan thở dài ở đáy lòng.

"Bọn tôi cũng có hợp tác với nhau mấy lần, cũng xem như là bạn bè, tôi nói một câu này khó nghe một chút, dù cậu ta có giúp người đi chăng nữa thì cô tốt nhất đừng có chào hỏi cậu ta trên đường cái, tránh để liên lụy đến mình." Ông Hồ không nói nguyên nhân, nhưng Thư Nhan biết rõ ý của ông ấy.

Phương Trạch Vũ cô đơn một mình, còn Thư Nhan thì sao, cũng cô đơn một mình dẫn theo hai đứa bé, không có chồng ở bên cạnh, nếu như hai người đi chung với nhau, thì khó tránh khỏi bị người ta nói này nói nọ.

"Cảm ơn ông." Thư Nhan biết ông Hồ có ý tốt.

Nếu đã đến cái thôn này, Thư Nhan cũng thuận đường đi tìm Lâm Tuệ, nói với cô ấy về thời gian mình dọn nhà một chút: "Thời gian lần trước tôi hỏi cũng nói là ngày mười sáu hay hai mươi lăm là ngày tốt nhất giống như chị. Nhưng mà ngày mười sáu, tôi lại có việc, nên đẩy lên ngày hai mươi lăm. Tôi đã mua phòng trước và trùng tu xong trước chị, cuối cùng chị lại chuyển đến đó sớm hơn cả tôi." Lâm Tuệ chọc ghẹo một câu, rồi hỏi tiếp: "Ngày hôm đó, chị mời bao nhiêu người thế? Chúng ta bàn bạc mua một ít đồ ăn với bát đũa nữa, có thể lấy đồ từ trong nhà trước của tôi ra dùng cũng được."

Chuyển nhà mới chắc chắn phải mời người đến chúc tân gia, nhưng Thư Nhan lại không quen nhiều người ở Nam Thành, chắc phải mời Hồ Thụy Tuyết, một nhà Lâm Tuệ và Ngô Tú Nguyệt, vợ chồng ông Trương, ông Hồ, thêm hai vợ chồng ở quán trọ cũng phải mời đến, những người này cô đều đã nghĩ kỹ trước đó, nhưng chỉ còn một người làm Thư Nhan vẫn đang do dự, có nên mời Phương Trạch Vũ đến không?

Bình Luận (0)
Comment