Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 182

"Chị sao thế? Chị vẫn chưa nghĩ ra sao? Dù sao, cũng còn rất nhiều thời gian, chị cứ từ từ nghĩ cũng được." Lâm Tuệ cho rằng cô chưa sắp xếp xong danh sách khách mới.

"Không phải, trong lòng tôi đã có ước lượng rồi, chị cũng biết năm nay tôi mới đến Nam Thành, nên không có nhiều người quen biết, tổng cộng lại cũng chỉ có mười mấy người chưa đến hai mươi nên cũng tầm khoảng hai bàn." Thư Nhan tính toán đại sơ một chút, chắc cũng tầm đó.

"Thế thì tốt, chị có sắp xếp xong thực đơn chưa? Tôi đã sắp xếp xong thực đơn từ lâu rồi, chị có cần tôi đưa cho chị một phần không?" Lâm Tuệ cũng âm thầm tính trong lòng, hai bàn vẫn khá dễ dàng.

"Tôi đang lo cái đó đấy." Trước kia, Thư Nhan mời khách ăn cơm đều đi ra ngoài, chọn đại một bàn là được, nhưng khi đến mời cơm ở nhà thì cô không biết làm sao cho tốt nữa.

"Vậy được rồi, buổi sáng ngày mười sáu hôm đó tôi sẽ đi chung với chị để mua thức ăn. Đến lúc đó, bảo Tú Nguyệt cùng đến giúp đỡ, hai bàn ăn ba người chúng ta không khó làm đâu." Lâm Tuệ vui vẻ cười nói.

"Không những thế, tôi đã mời được cô em chồng của Tú Nguyệt rồi, đến lúc đó em ấy sẽ đến giúp đỡ, bốn người chúng ta một người rửa rau, một người thái thịt, hai người xào rau là được rồi." Hiện tại, Thư Nhan lại sợ căn phòng bếp của mình diện tích khá nhỏ chứa không được nhiều người như vậy.

"Vậy thì tốt rồi đấy, nhiều người cũng bớt đi vất vả một xíu." Lâm Tuệ tìm đưa cho Thư Nhan một tờ giấy: "Đây là thực đơn bọn tôi sắp xếp một bàn tiệc bình thường, chị nhìn xem một chút có thể thêm vào thức ăn đặc sản của quê các chị hay không."

"Tôi còn còn biết mấy món chính đặc sản quê nhà, đến lúc đó tôi nấu cho các chị nếm thử." Thư Nhan đọc thực đơn, trong lòng cũng nhẩm tính toán.

"Vậy tôi có thể đợi đến khi ăn món chính của cô rồi." Lâm Tuệ tiễn Thư Nhan ra ngoài.

Ngày thứ hai, Thư Nhan đến công ty nói với Hồ Thụy Tuyết mình sẽ dọn nhà vào ngày mười sáu, Hồ Thụy Tuyết lập tức xung phong nhận việc, cô ấy nói mình cũng phải giúp đỡ.

"Cô biết nấu cơm sao?" Thư Nhan còn nhớ đến cảnh tượng dạy cô ấy nấu súp ngọt lần trước, giống hệt như đánh nhau, đừng nói đến lúc đó cô ấy càng giúp càng loạn thêm, không bằng cứ để họ làm được rồi.

Hồ Thụy Tuyết ỉu xìu, nói: "Tôi sẽ rửa chén giúp cô." Sau khi nghe Thư Nhan xin lỗi, mới hừ nhẹ một tiếng: "Cô không cần mua hải sản đâu, trong nhà của tôi có người đưa cho rất nhiều, hoàn toàn ăn không hết được, lát về tôi sẽ mang đến cho cô, xem như đó là quà chúc mừng cô tăng chức."

Thư Nhan không khách sáo với cô ấy, viết một tờ giấy đưa ra, còn nói đùa là cô ấy dọn sạch nhà mẹ đẻ rồi.

"Cô đi nhanh đi, chứ còn như vậy nữa tôi không tăng cô đâu." Hồ Thụy Tuyết chỉnh lại tư thế ngồi của mình, nói: "Còn có một chuyện, tôi muốn nói với cô một xíu, quảng cáo của công ty chúng ta sẽ phát và tối ngày hôm nay."

"Nhanh như vậy sao, ở đài truyền hình nào thế?" Thư Nhan ngạc nhiên và vui mừng nhìn Hồ Thụy Tuyết.

"Đài truyền hình Nam Thành, buổi tối nay sẽ phát, ban đêm cô phải mở ti vi lên xem một chút." Hồ Thụy Tuyết cũng rất vui mừng, có thể thành công thì phải nhờ quảng cáo này rồi.

Thư Nhan vỗ nhẹ tay: "Nhà kho của chúng ta đã chuẩn bị bao nhiêu hàng rồi?" Cô có thể biết được rõ ràng về uy lực của quảng cáo.

"Tầm ba trăm ngàn bộ rồi, nhiêu đó có thể đối phó một trận." Những món tồn kho này cô ấy với Thư Nhan đã nghiên cứu nhiều lần mới quyết định.

Nói thật, ông Trương kia rất may mắn, đúng lúc gặp được một người trên tỉnh về lấy hàng cho nên mới có thể làm ra lượng hàng nhiều như thế.

Thời gian vàng của đài truyền hình Nam Thành phát quảng cáo hai phút kia của công ty họ, Thư Nhan thuê một căn phòng có TV, bình thường sau khi ăn cơm thì sẽ cho bọn nhỏ xem một tiếng đồng hồ, ngày hôm nay Thư Nhan vừa về nhà đã mở ti vi lên.

Thiên Bảo còn tưởng rằng mẹ bận nên quên vờ như không phát hiện, nhưng Thanh Thanh lại khá thật thà nói: "Mẹ, hôm nay mẹ mở TV sớm."

Thư Nhan quay đầu lập tức bắt gặp dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Thiên Bảo, phụt cười ra tiếng: "Mẹ không có mở sớm, lần trước chúng ta đến nhà dì Tuyết chơi, dì ấy có chiếu một quảng cáo trên TV đó, mẹ mở ra xem."

Rất nhanh, trước màn hình truyền hình của họ xuất hiện một đoạn quảng cáo.

Người vợ mặc quần áo đàng hoàng đứng ở trước gương xoay trái phải soi mình, dáng người mập mạp khiến cho cô ấy vô cùng không vui, vì xinh đẹp cô ấy đành cởi bỏ quần áo bằng len. Sau đó hài lòng gật đầu, nhưng vừa mới mở cửa ra lại gặp một trận gió lớn thỏi vào làm cho người vợ kia lập tức ôm mình run lẩy bẩy, lúc này người chồng mới xuất hiện kéo người vợ về lại phòng, lãng mạn đưa cho cô ấy một bộ quần áo mùa thu.

Bình Luận (0)
Comment