Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chủ Cực Phẩm

Chương 52


Đối với suy nghĩ của Lục Tiểu Vũ bên này Tiết Giai Duyệt hoàn toàn không biết, cô lập ra một bản kết hoạch hoàn hảo rồi bắt tay vào làm, an tâm mà chờ tên trộm kia tự đưa mình đến cửa.
Chỉ là trong lòng không cách nào bình tĩnh được vì cô đang cảm thấy rối rắm chuyện giữa mình và Hứa Ngạn Văn mãi cho đến buổi chiều khi sắp tan làm.
Cách lúc tan làm còn hơn mười phút nữa, Hứa Ngạn Văn gọi điện thoại cho cô.
Anh ở bên kia điện thoại nói: "Giai Duyệt, anh đang chờ em ở dưới."
Buổi sáng đã thống nhất buổi tối hai người sẽ nói chuyện đàng hoàng, Tiết Giai Duyệt cầm điện thoại di động trong tay, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động từ từ tối đi.

Cô ngồi ở bàn làm việc của mình vài phút, cuối cùng nhét điện thoại vào túi xách, tắt máy tính, đợi đến giờ tan tầm liền xách túi xách đi ra ngoài.
Cô giống như một người lính sắp ra chiến trường với một cảm giác bi thảm về cái chết sắp đang cận kề.
Rất nhanh cô đã xuống dưới lầu, Tiết Giai Duyệt đi ra khỏi tòa nhà, liền nhìn thấy Hứa Ngạn Văn một thân âu phục màu xám đen tựa vào trước cửa xe Bentley, dáng người cao ráo, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai, giống như người mẫu trang bìa tạp chí thời trang.
Nếu anh không phải Hứa Ngạn Văn, chỉ là một người đàn ông đẹp trai xa lạ, nếu cô không phải Tiết Giai Duyệt, chỉ là một người phụ nữ đi ngang qua, nói không chừng khi nhìn thấy anh, cô sẽ kinh ngạc nhịn không được nhìn anh thêm vài lần, thậm chí dùng ánh mắt đùa giỡn anh một chút.
Nhưng trên thực tế không phải vậy, cô và anh ta hiện đang ở trong một mối quan hệ rất lúng túng.
Nhìn thấy Tiết Giai Duyệt từ trong tòa nhà đi ra, Hứa Ngạn Văn lập tức đứng thẳng người, bước nhanh về phía cô.
"Giai Duyệt." Anh đưa tay muốn nắm tay cô, thái độ vô cùng ôn hòa.
Tiết Giai Duyệt lặng lẽ lùi về phía sau một chút, nương theo động tác đổi túi xách, không để cho anh nắm tay mình.
Hứa Ngạn Văn vươn tay ra dừng một chút, biểu tình trên mặt cũng trở nên cứng đờ, gian nan thu tay về, vẫn ôn hòa nói với Tiết Giai Duyệt: "Chúng ta lên xe trước.

"
Tiết Giai Duyệt trực tiếp đi về phía bên cạnh xe, Hứa Ngạn Văn đi nhanh hai bước, tự mình mở cửa xe cho cô, tay chắn trên đỉnh đầu cô, miễn cho cô đụng vào đầu.
Thay Tiết Giai Duyệt đóng cửa xe lại, Hứa Ngạn Văn mới vòng sang bên kia lên xe, khởi động xe, chiếc xe Bentley màu đen chậm rãi lái ra ngoài.
Lục Tiểu Vũ đi theo phía sau Tiết Giai Duyệt xuống lầu, vừa lúc nhìn thấy Hứa Ngạn Văn tới đón Tiết Giai Duyệt, hai người cùng nhau ngồi lên xe.

Chiếc xe Bentley màu đen dần dần biến mất trong tầm mắt, Lục Tiểu Vũ siết chặt túi xách.
Nhiều năm như vậy, hai người bọn họ vẫn còn ở cùng một chỗ? Lúc trước Tiết Giai Duyệt nói những lời làm tổn thương Hứa Ngạn Văn, Hứa Ngạn Văn tức giận thất vọng như vậy, nhưng cuối cùng còn có thể tha thứ cho Tiết Giai Duyệt, đối xử với Tiết Giai Duyệt như lúc đầu, quả thực là không thể tưởng tượng nổi!
Tại sao cô ta chưa bao giờ gặp một người tốt như vậy? Tại sao tất cả những người đàn ông cô ta gặp chỉ toàn những thằng khốn? Rõ ràng cô cũng không kém Tiết Giai Duyệt, vì sao Tiết Giai Duyệt vận khí luôn tốt hơn cô? Lục Tiểu Vũ phẫn nộ nghĩ.

......
Trên xe Bentley, Hứa Ngạn Văn vững vàng lái xe, Tiết Giai Duyệt ngồi ở ghế lái phụ, rũ mắt nhìn chằm chằm điện thoại di động trong tay, tựa hồ đang lướt Weibo, ngay cả nhìn cũng không nhìn qua Hứa Ngạn Văn bên cạnh một cái.
Anh liếc Tiết Giai Duyệt bên cạnh một cái, nói: "Chúng ta không về nhà.

"
Tiết Giai Duyệt nghe vậy ngẩng đầu, "Vì sao?" Không phải là muốn nói chuyện sao? Nếu anh muốn nói chuyện thì nói nhanh đi!
Hứa Ngạn Văn lại nói: "Anh đặt bữa tối ở nhà hàng Hoa Hồng Viên Tây, chúng ta qua đó ăn cơm tối.

"
Tiết Giai Duyệt mím môi, tất cả mọi thứ Hứa Ngạn Văn đều đã sắp xếp xong, cho dù cô có ý kiến cũng không thay đổi được gì, liền cúi đầu lướt Weibo.
Hứa Ngạn Văn nhận ra sự khác thường của cô, hỏi: "Em không muốn đi ăn cơm bên đó sao? Nếu không muốn ăn, chúng ta có thể đổi nhà hàng khác.

"
"Không có." Tiết Giai Duyệt trả lời rất dứt khoát, dừng lại một chút, tựa hồ lại lo lắng Hứa Ngạn Văn không tin, tiếp tục nói: "Đã lâu rồi tôi không ăn bít tết, có chút muốn ăn.

"
Nghe cô nói như vậy, Hứa Ngạn Văn liền an tâm một chút, một đường lái xe đến nhà hàng Hoa Hồng Viên Tây.
Hứa Ngạn Văn đặt vị trí ở tầng cao nhất, ngồi bên cửa sổ, nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất cả thành phố tựa hồ đều có thể thu vào đáy mắt.
Nhân viên phục vụ mang lên thực đơn và một bó hoa hồng lớn.
Tiết Giai Duyệt nhìn hoa hồng trước mắt, lúc trước nguyên chủ đã từng hy vọng Hứa Ngạn Văn tặng hoa cho mình nhưng Hứa Ngạn Văn chưa bao giờ làm vậy.

Cho tới bây giờ cô xuyên qua, cũng không muốn hoa hồng nhưng anh lại tặng, cô bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười.
"Có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng." Tiết Giai Duyệt không muốn kéo dài thêm nữa, nói thẳng.
Đôi mắt thâm sâu của Hứa Ngạn Văn chăm chú nhìn khuôn mặt cô, tựa hồ như là lấy hết dũng khí, chuẩn bị rất nhiều, mới có sự sắp xếp tối nay.

"Giai Duyệt, cho anh một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?" Hứa Ngạn Văn chân thành nói.
Những sắp xếp tối nay là anh tìm bọn Chu Thần Quang hỏi, xong mới đưa ra quyết định.

Có trời mới biết lúc anh bảo bọn họ bày mưu tính kế, Chu Thần Quang, Tiếu Triết và Ngô Đông đem anh giễu cợt đến mức nào, nhưng anh vẫn cố chịu đựng.
Chu Thần Quang nói chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, Tiếu Triết nói tặng hoa hồng, Ngô Đông bảo anh nói chuyện với Giai Duyệt mềm mỏng một chút, làm Giai Duyệt mềm lòng, cầu xin cô, nói không chừng cô sẽ đồng ý.
Bữa tối dưới ánh nến cũng tốt, hoa hồng cũng được, đều rất dễ chuẩn bị, có tiền là có thể sắp xếp người làm được.

Chỉ là trước giờ anh chưa từng cầu xin ai, Tiết Giai Duyệt là người đầu tiên, cũng là người quan trọng nhất của anh.
Thật ra lúc trước anh chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói, bản thảo đã được đánh máy in ra sẵn để học thuộc, anh còn đọc không ít mấy câu chuyện ngôn tình trên mạng, có một số chuyện anh đã thuộc lòng.

Nhưng khi thật sự đối mặt với Tiết Giai Duyệt, anh một câu cũng không nói nên lời, cuối cùng chỉ nói ra một câu khô khốc như vậy, liền chờ mong nhìn Tiết Giai Duyệt, hy vọng cô có thể trả lời mình.
Tiết Giai Duyệt rũ mắt nhìn chằm chằm cốc nước trước mắt, trầm mặc, dường như đang suy nghĩ, lại tựa hồ đang dùng phương thức như vậy để từ chối anh.
Hứa Ngạn Văn đặt tay lên bàn, anh vươn tay nắm lấy tay Tiết Giai Duyệt, lại mở miệng nói: "Giai Duyệt, không phải trước đây em vẫn rất muốn đi biển Aegean chơi sao? Anh sẽ xử lý hết công việc của mình trong những ngày tới, có thể dành ra mười ngày, chúng ta đi du lịch cùng nhau.

"
Nguyên chủ đã từng rất muốn đi hưởng tuần trăng mật, nhưng Hứa Ngạn Văn đều bận rộn, mỗi ngày đều ra khỏi nhà vào lúc sáng sớm, không đến nửa đêm thì không về nhà.

Nghiễm nhiên tuần trăng mật cũng bị dời lại, đến cuối cùng vẫn không đi được.
Hiện tại Hứa Ngạn Văn muốn bù đắp lại những lỗi lầm trong quá khứ nên anh nói muốn dẫn cô đi du lịch, làm tất cả những chuyện nguyên chủ từng muốn làm.

Nhưng hiện tại cô rất mệt mỏi, cũng không muốn đi du lịch, cũng không muốn làm những chuyện đó.
"Tôi..."
Một chuỗi chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên, cắt đứt lời Tiết Giai Duyệt sắp ra nói ra khỏi miệng.

Hứa Ngạn Văn vội vàng cầm lấy điện thoại di động đặt trên bàn, nhìn thoáng qua tên trên màn hình điện thoại di động, nói với Tiết Giai Duyệt: "Là chị Trân gọi tới, anh nhận điện thoại trước.

"
Rất có thể là Hứa lão gia tử có việc muốn nhờ chị Trân gọi điện thoại tới, Hứa lão gia tử cũng giống như ông nội của cô, Tiết Giai Duyệt liền gật đầu, bảo Hứa Ngạn Văn nghe điện thoại trước.
Điện thoại của Hứa Ngạn Văn được kết nối, thanh âm lo lắng của chị Trân truyền tới, "Lão gia tử ngã bệnh, các em mau tới đây.

"
Nghe vậy sắc mặt Hứa Ngạn Văn biến đổi, anh vốn là người luôn bình tĩnh, giờ phút này cũng có chút hoảng hốt, nói: "Chuyện từ khi nào, ông nội thế nào rồi? "
"Vừa mới ngất xỉu, đã gọi điện thoại cho bệnh viện, xe cứu thương sắp đến, hai người mau tới đây." Chị Trân nói qua điện thoại.
"Được, chúng tôi lập tức tới." Hứa Ngạn Văn không cần suy nghĩ mà nói.
"Ông nội ngã bệnh, chúng ta mau tới bệnh viện." Hứa Ngạn Văn nói với Tiết Giai Duyệt.
Nghe tin ông nội Hứa, còn phải vào bệnh viện, Tiết Giai Duyệt trong đầu ong ong một tiếng, lập tức nhớ tới ông nội của mình.

Lúc trước ông không cẩn thận té ngã trong nhà vệ sinh, kết quả liền xuất huyết não nhập viện, mặc dù bác sĩ đã dốc hết toàn lực cứu chữa, nhưng cuối cùng vẫn không kiên trì được bao lâu, ông nội liền qua đời.
Giờ phút này, Tiết Giai Duyệt cũng không kịp suy nghĩ nhiều về những thứ khác, vội vàng đứng lên, xách túi xách đi theo Hứa Ngạn Văn ra ngoài, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho ông nội Hứa, hy vọng ông sẽ không có việc gì, Hứa lão gia tử tốt như vậy, nhất định sẽ vượt quá, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.
Hứa Ngạn Văn đưa tay nắm lấy tay cô, Tiết Giai Duyệt sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Hứa Ngạn Văn một cái, thấy anh dù cố gắng che dấu cảm xúc, nhưng bàn tay run rẩy vẫn lộ ra vẻ bối rối và lo lắng.
"Ông nội sẽ không có việc gì." Tiết Giai Duyệt an ủi anh, không rút tay lại, ngược lại càng đi nhanh hơn hai bước, nỗ lực đuổi theo bước chân của Hứa Ngạn Văn.
Hứa Ngạn Văn "Ừ" một tiếng, càng nắm chặt tay cô, một đường dắt cô đi vào thang máy xuống bãi đỗ xe lấy xe.
Đến bên cạnh xe, Hứa Ngạn Văn lấy chìa khóa xe ra, Tiết Giai Duyệt bỗng nhiên ngăn cản anh nói: "Tôi sẽ lái xe."
Hứa Ngạn Văn: "..."
Không đợi Hứa Ngạn Văn nói chuyện, Tiết Giai Duyệt lại nói: "Để tôi lái, anh nghỉ ngơi một lúc đi."
Hiện tại tâm tình Hứa Ngạn Văn rất không ổn định, không thích hợp lái xe, Tiết Giai Duyệt chủ động đảm nhận công việc lái xe.
Hứa Ngạn Văn hơi do dự một chút, liền đem chìa khóa xe giao cho cô.
Tiết Giai Duyệt cầm chìa khóa xe ngồi lên ghế lái, khởi động xe, Hứa Ngạn Văn ngồi ở vị trí ghế lái phụ, vẫn trầm mặc không nói gì.
"Anh không cần quá lo lắng, ông nội sẽ không có việc gì, chúng ta rất nhanh có thể đến bệnh viện." Tiết Giai Duyệt vừa lái xe, vừa an ủi Hứa Ngạn Văn.
Hứa Ngạn Văn nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, khàn giọng nói: "Kỳ thật lần trước bác sĩ Dương đã nói với anh trái tim ông nội không tốt lắm, thân thể ông đã sớm không còn như trước, anh không muốn ông lo lắng cho anh, cho nên ông yêu cầu anh làm chuyện gì anh đều cố gắng hoàn thành."
Mới đầu Tiết Giai Duyệt không nghĩ sâu như vậy, còn tưởng rằng Hứa Ngạn Văn nói những lời kia, chỉ là bởi vì Hứa lão gia tử đột nhiên bệnh nặng, trong lòng anh rất khổ sở.


Về sau cô mới biết được, thật ra không chỉ như vậy, Hứa Ngạn Văn cũng đang giải thích cho cô lý do tại sao anh lừa cô.

Chuyện Hứa lão gia tử yêu cầu, anh đều cố gắng đi làm, Hứa lão gia tử bảo bọn họ trở về nhà cũ ở, anh cũng không chút do dự liền đáp ứng.

Anh yêu cô, lúc đầu chỉ là vì hoàn thành chuyện Hứa lão gia tử dặn dò nhưng sau đó anh không ngăn nổi trái tim mình.
Rất nhanh xe chạy đến bệnh viện, may mắn Hứa lão gia tử cấp cứu kịp thời, Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn chạy tới, Hứa lão gia tử đã tỉnh lại.
"Ông nội, ông cảm thấy thế nào rồi?" Hứa Ngạn Văn và Tiết Giai Duyệt vừa nhìn thấy Hứa lão gia tử liền quan tâm hỏi.
Hứa lão gia tử nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau chạy tới thăm mình, trong lòng rất cao hứng, kéo tay Tiết Giai Duyệt nói: "Nhìn thấy hai người các cháu cùng đi, ông lập tức cảm thấy mình khỏe rồi.

"
Lúc này bác sĩ đi tới, nói muốn kiểm tra toàn diện cho Hứa lão gia tử, bảo những người khác đi ra ngoài trước.
Tiết Giai Duyệt dỗ Hứa lão gia tử giống như dỗ một đứa trẻ nói: "Ông nội, ông ở bên trong kiểm tra, chúng cháu ở bên ngoài chờ ông, chờ ông kiểm tra xong, cháu lại vào với ông.

"
Hứa lão gia tử cười tủm tỉm gật đầu, "Ừm, đi cùng Ngạn Văn đi.

"
"Vâng." Tiết Giai Duyệt lại nắm tay Hứa lão gia tử, xoay người lôi kéo Hứa Ngạn Văn cùng đi ra ngoài.
Đến hành lang bên ngoài, Hứa Ngạn Văn đứng ở cửa phòng bệnh nhìn vào phòng bệnh hồi lâu, một hồi lâu sau, anh mới quay đầu nói với Tiết Giai Duyệt: "Giai Duyệt, những ngày sau này, em và anh cùng chăm sóc ông nội được không?"
Hứa lão gia tử đối với Tiết Giai Duyệt rất tốt, tựa như ông nội ruột của cô, người đã từng trải qua nỗi đau mất đi người thân, Tiết Giai Duyệt biết rất rõ loại thống khổ này, kỳ thật cô cũng muốn vì Hứa lão gia tử làm chút gì đó.
"Được." Tiết Giai Duyệt nói.
Hứa Ngạn Văn nghe vậy tiến lên một bước, đưa tay ôm Tiết Giai Duyệt vào trong ngực, vùi đầu vào cổ cô, khàn khàn nói: "Cảm ơn em.

"
Tác giả có một cái gì đó để nói:
Hứa Ngạn Văn: Vợ ơi, anh buồn quá.
Tiết Giai Duyệt: Ôm, không khóc không khóc..

Bình Luận (0)
Comment