Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chủ Cực Phẩm

Chương 53


Hứa Ngạn Văn ngồi ở ghế nhà hàng lang bên ngoài phòng, Tiết Giai Duyệt đem một ly nước ấm về, đưa ly nước tới trước mặt anh nói: " Anh uống nước đi, đừng lo lắng, ông nội đã tỉnh rồi, bây giờ có bác sĩ chiếu cố nhất định sẽ không sao!"
Tuy nói như vậy, nhưng khi đối mặc với việc người thân duy nhất của mình sinh bệnh thì ai cũng sẽ lo lắng, Hứa Ngạn Văn cũng chỉ là một người bình thường như những người khác, mặc kệ ở thời điểm khác có kiên cường, lạnh lùng bao nhiêu, khi ở trướ mặt người nhà sẽ có một phần yếu đuối.
Hứa Ngạn Văn ngẩng đầu, đón nhận cốc nước mà Tiết Giai Duyệt rót cho mình, đôi mắt sắc bén thường ngày giờ đây đã có chút đỏ lên, giọng nói anh trầm khàn tràn đầy lo lắng, "Giai Duyệt, bệnh tình của ông nội đã như vậy rồi, chúng ta không thể để ông lo lắng thêm nữa.

Từ giờ trở đi, trước mặt ông nội, chúng ta phải cố gắng tỏ ra tình cảm hai bên hết sức sâu đậm, giống như lúc nãy, chọc cho ông vui vẻ, nhất định không thể để lộ bất cứ thứ gì làm ông cụ nghi ngờ."
Trải qua một phen suy nghĩ, Hứa Ngạn Văn mới quyết định nói ra những quyết định vừa rồi.

Anh biết ông nội lo lắng nhất cho Tiết Giai Duyệt, lo lắng cho cô kể từ ngày cô về Hứa gia làm dâu, ông vẫn luôn coi cô như con cháu ruột trong nhà, thậm chí là đối xử với cô còn hơn cả đứa cháu ruột là anh nữa.

Ông thương cô bao nhiêu, Tiết Giai Duyệt cũng kính trọng ông cụ bấy nhiêu.

Đối với Tiết Giai Duyệt, cô vẫn coi ông như người ông hiền hậu của mình, hiếu thảo với ông, luôn chọc cho ông vui vẻ hết ngày.
Hứa Ngạn Văn biết rất rõ rằng ông cụ luôn hy vọng Tiết Giai Duyệt có một cuộc sống bình bình an an, cả đời suôn sẻ.

Để cô gả cho anh, làm dâu nhà họ Hứa, trở thành vợ của anh cũng chính là mong muốn của ông cụ.
Lúc trước, Hứa Ngạn Văn không cách nào hiểu được mong mỏi của ông cho đến hiện tại, anh mới có thể thấu hiểu hết được tấm lòng của ông cụ dành cho con cháu.

Dường như, ông cũng đã lường trước được tương lai đối với hai người họ.
Nếu như là trước đây, Tiết Giai Duyệt gả cho một người đàn ông khác mà không phải là anh...!Chỉ là nghĩ đơn giản như vậy thôi, Hứa Ngạn Văn đều cảm thấy trái tim đau đến nỗi không thể thở nổi.

Anh thật sự không có cách nào buông tay cô được rồi!
Tiết Giai Duyệt không biết nội tâm Hứa Ngạn Văn đang ồn ào dậy sóng, cô đứng trước mặt anh, cúi đầu nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh lại muốn mượn chuyện này để tiếp tục giả vờ nữa sao?"

Hứa Ngạn Văn nghe cô nói vậy, sợ cô hiểu lầm ý của mình, bèn vội vàng giương cờ trắng đầu hàng, lời nói nói ra thật đến không thể thật hơn được nữa, anh bảo đảm: "Đã đến lúc này rồi, nếu mà còn lấy danh nghĩa của ông nội ra để làm cái cớ nữa, anh quả thật không phải là con người."
Tiết Giai Duyệt nghĩ lại, nói vậy cũng đúng, tuy rằng Hứa Ngạn Văn đối xử với nguyên chủ không tốt, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không làm tổn thương cô ấy, cùng lắm chỉ là không thèm để ý, đẩy cô ấy ra xa mà thôi.

Nguyên chủ cầu mà không được, oán hận ngập tràn, vì vậy dẫn đến hành động càng ngày càng liều lĩnh, quậy tung trời đất, làm ông cụ Hứa tức giận.

Nếu không phải như vậy, Hứa Ngạn Văn cũng không tuyệt tình đến nỗi thẳng tay đẩy cô ấy vào trại tâm thần.

Xét về nhân phẩm của Hứa Ngạn Văn mà nói, vẫn là rất đáng tin cậy, nguyên chủ làm ông cụ vào thẳng bệnh viện như vậy, anh cũng không thể không tuyệt đường sống của cô ấy.
"Em tin lời anh." Lần này Tiết Giai Duyệt quyết định tin tưởng anh, không phải là nói năng có lệ.
Hứa Ngạn Văn liếc cô một cái, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, chỉ cần Tiết Giai Duyệt đồng ý ở lại cùng anh chăm sóc ông cụ thì anh vẫn còn cơ hội, chỉ cần anh cố gắng thì mọi thứ đều có thể nằm trong tầm tay.
Một lúc sau, bác sĩ Dương - trưởng khoa của bệnh viện đã kiểm tra toàn thân xong cho ông cụ.
Hứa Ngạn Văn nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, sốt sắng hỏi han tình trạng của ông: "Bác sĩ Dương, tình trạng của ông nội tôi như thế nào rồi?"
Bác sĩ Dương cho biết: "Bệnh nhân mắc bệnh nhồi máu cơ tim cấp tính, cần phải phẫu thuật càng sớm càng tốt."
"Được." Hứa Ngạn Văn nói: "Mọi thứ đều theo sự chỉ đạo của bác sĩ Dương.

Sức khỏe của ông nội tôi xin nhờ cả vào bác sĩ."
Bác sĩ Dương quen biết với Hứa Ngạn Văn đã nhiều năm.

Bản thân ông có mối giao tình rất tốt với Hứa gia.

Ông cũng hết sức muốn cứu ông cụ Hứa: "Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức mình."
"Cảm ơn bác sĩ Dương." Hứa Ngạn Văn nói.
Sau đó, bác sĩ Dương cùng các đồng nghiệp nhanh chóng đến văn phòng để thảo luận kế hoạch phẫu thuật.

Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn cùng nhau trở lại phòng bệnh, nằm trên giường là ông cụ Hứa, ông vẫn phải thở oxy, bên cạnh ông là máy theo dõi điện tâm đồ.
"Ông nội, ông thấy sao rồi?" Tiết Giai Duyệt đi đến bên cạnh giường bệnh, cô nhẹ giọng gọi ông cụ một tiếng, vươn tay nắm lấy bàn tay ông.
Ông cụ Hứa hướng Tiết Giai Duyệt mỉm cười, sảng khoái nói: "Ông không sao, bác sĩ cũng nói ông không sao rồi, con cùng Ngạn Văn về trước đi, không cần ở đây chăm sóc cho ông."
"Con muốn ở lại đây với ông cơ." Tiết Giai Duyệt nói, lúc này không đời nào cô muốn rời đi cả.
Ông cụ vẫn an ủi: "Ông không sao mà, có A Trân chăm sóc ông là đủ rồi."
A Trân ở đây chính là chị Trân.
Tiết Giai Duyệt nói: "Con vẫn muốn ở lại chăm sóc cho ông.

Ông là ông nội của con, vào những thời điểm như này, ông đừng mong con rời đi."
Ông cụ thấy cô gái nhỏ sắp khóc đến nơi, cuối cùng ông cũng thoả hiệp: "Được, được rồi, con ở lại đây với ông là được."
Nghe ông cụ nói vậy, gương mặt của Tiết Giai Duyệt lập tức nở một nụ cười, cô dụi dụi vào bàn tay từ ái của ông, dịu dàng dỗ ông cụ: "Ông nội vẫn là tốt nhất.

Con biết ông quý con nhất mà.

Hiện ông đang ốm, chăm sóc ông là bổn phận của con."
Ông Hứa nghe được những lời ấm lòng từ cô cháu dâu như vậy, làm sao ông có thể bỏ được cô đây.

Cháu dâu đúng là áo bông nhỏ của ông, biết quan tâm chăm sóc cho ông già này, hơn hẳn thằng cháu nào đó...
Hai ông cháu đang nói chuyện thì Hứa Ngạn Lâm vội vàng chạy tới.

Vừa vào cửa, cậu vội vàng chạy tới bên ông, sốt sắng thăm hỏi tình trạng của ông.


Cậu nhóc mới mười tuổi, đột nhiên nghe tin người ông ngoại luôn yêu thương mình bị ốm phải nhập viện, cậu nhóc cũng cực kỳ lo lắng, vội vàng chạy đến bệnh viện thăm ông sau giờ học.
Ông cụ có chút không vui khi nhìn thấy một mình Hứa Ngạn Lâm ở một mình, thứ trưởng cùng con dâu thứ của ông thường xuyên không ở nhà, cả ngày toàn bay đi bay lại, cũng chẳng nhớ đến ông già này chỉ có một mình, nhớ đến chỉ làm người ta tức hơn, đúng là hai đứa bất hiếu!
Ông trầm mặt hỏi Hứa Ngạn Lâm, "Bố mẹ con đâu?"
Hứa Ngạn Lâm có chút sửng sốt, cậu nhóc nhìn thấy trên mặt ông cụ có vẻ không vui, ấp úng nói: "Hai người họ vẫn ở thành phố G, chưa về được ạ."
Ông cụ khịt mũi, trên mặt hiện rõ sự bất mãn với cả con thứ và con dâu.
"Con lập tức gọi điện cho chú hai ngay.

Chính con đã điều chú ấy đến thành phố G để khảo sát hạng mục." Hứa Ngạn Văn vội vàng giúp chú hai giải vây.
Chỉ là chuyện này căn bản không qua mắt được ông Hứa, ông càng không hài lòng mà hừ lạnh một tiếng, nói: "Đừng cố mà bao che cho chú hai con, ông còn không biết hắn như thế nào nữa à, ở Hứa thị chỉ là một cổ đông trên danh nghĩa, suốt ngày ăn chơi trác táng, cũng đừng hy vọng vào việc hắn có thể làm được cái việc đao to búa lớn gì."
"Ông à." Tiết Giai Duyệt dỗ dành, "Ông đừng nóng giận, chú hai cũng lớn tuổi rồi, cũng có sự nghiệp riêng của bản thân."
"Hắn thì có sự nghiệp cái gì chứ?" Nghĩ đến con thứ, ông cụ giận càng thêm giận.
Năm đó con trai trưởng cùng con dâu trưởng của ông xảy ra tai nạn giao thông, ông cũng chỉ còn lại đứa con thứ này, cũng từng hạ công tốn sức có ý muốn bồi dưỡng hắn thành tài, chính là hắn lại không biết cố gắng, làm ăn như mèo mửa, chẳng bằng Hứa Ngạn Văn vừa tròn 20 tuổi đã tự tin giải quyết những vấn đề phát sinh trong những dự án lớn.
Bởi vậy, ông cụ Hứa làm sao dám giao tập đoàn Hứa thị cho con thứ, trải qua một hồi lâu suy xét cùng khảo hạch, cuối cùng, ông quyết định giao tập đoàn vào tay Hứa Ngạn Văn, chọn anh làm người nối nghiệp.

Điều này tự nhiên dẫn đến việc chú Hứa không hài lòng, tình cảm cha con rạn nứt ngày càng sâu sắc.
Chú hai không cảm thấy năng lực của mình không có vấn đề, chú ta chỉ cảm thấy ông cụ thiên vị cháu trai nhiều hơn mà thôi.

Ông cụ Hứa cũng từng nói chuyện với con trai vài lần, nhưng chú ta căn bản không thấm vào đầu, chỉ cảm thấy ông cụ bất công với con trai, sau này tình huống ngày càng trầm trọng thêm, hàng năm chú ta cũng chẳng muốn trở về nhà cũ, ông cụ cũng càng ngày càng thất vọng đối với con trai, liền cũng mặc kệ chú ta.
Lúc này ông Hứa nghĩ rằng con thứ không tới thăm ông, tuy rằng ngoài miệng nói không để ý tới nhưng trong lòng ông không tránh khỏi khổ sở; ông mệt mỏi mà nhắm mắt lại, xua tay nói: "Không nói đến hắn nữa, ông mệt rồi, ông muốn nghỉ ngơi."
"Ông nội, ông cứ ngủ một giấc thật ngon, con sẽ ở bên cạnh chăm sóc ông." Tiết Giai Duyệt an ủi ông, cô nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho ông.
Thấy ông cụ đã nhắm mắt ngủ, Hứa Ngạn Văn mới đưa tay kéo Hứa Ngạn Lâm ra khỏi phòng bệnh, muốn cậu nhóc gọi điện báo bố cậu về ngay lập tức.
Tiết Giai Duyệt ở trong phòng bệnh chăm sóc cho ông cụ Hứa, nhìn mái tóc bạc trắng của ông mà mũi cô đau xót, Tiết Giai Duyệt nghĩ đến ông nội của mình, năm đó ông cô cũng nằm trên giường bệnh như thế này, cô thì ở cạnh chăm sóc cho ông.

Nằm trên giường bệnh, ông cụ rất nhanh chóng đi vào giấc ngủ, Tiết Giai Duyệt ở cạnh ông suy nghĩ rất nhiều điều, cô nghĩ cả đến cốt truyện trong sách của nguyên chủ.
Khi đó, ông Hứa lên cơn đau tim phải nhập viện, nguyên chủ này còn đến bệnh viện quậy đến long trời lở đất, làm ầm ĩ, phàn nàn với ông, nói rằng Hứa Ngạn Văn không thích cô dù chỉ có một chút thôi, anh căn bản không quan tâm đến người vợ là cô ấy, hai người đều không ở trong cùng một phòng, cô ấy không chịu đựng nổi, muốn cùng Hứa Ngạn Văn ly hôn.

Ông cụ Hứa một thân mang bệnh nhưng vẫn cố gắng khuyên bảo cô ấy, bảo cô cố gắng suy xét lại, đừng quyết định vội vàng như vậy.

Chính là nguyên chủ lại nói, nếu không phải ông Hứa cho cô ấy hy vọng thì làm sao cô ấy dám mơ tưởng tới việc gả cho Hứa Ngạn Văn, làm sao có thể rơi vào tình trạng chấp mê bất ngộ đến vậy.

Hôn nhân giữa cô với Hứa Ngạn Văn ban đầu chính là sai lầm, bắt đầu cũng là sai lầm.

Nếu không có đoạn hôn nhân sai lầm ấy, cô sẽ có cơ hội đi tìm chân ái của cuộc đời.

Dù sao Hứa Ngạn Văn cũng không yêu cô, hiện tại cô cũng chẳng yêu anh, cô yêu người khác rồi, hơn nữa việc cô cắm sừng Hứa Ngạn Văn đã là mười mươi, cũng làm ông cụ Hứa mất mặt, không bằng hai người trực tiếp ly hôn, thà có được một khoản tiền kha khá để kết thúc vụ này còn hơn là tiếp tục sống chung trong vô ích.
Vốn dĩ bởi vì việc nguyên chủ ngoại tình khiến ông cụ Hứa rất tức giận, kết quả cô ấy còn nói chuyện như vậy, lúc trước ông yêu thương cô như thế nào, hiện tại liền có bấy nhiêu đau đớn, khí huyết dâng cao, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Khi bác sĩ chạy đến thì ông cụ đã hạc về tây thiên.
Sau khi ông cụ Hứa qua đời, Hứa Ngạn Văn tức giận không thôi, hận đến nỗi muốn giết Tiết Giai Duyệt, nhưng nguyên chủ vẫn chấp mê bất ngộ, còn cùng anh cãi nhau trận nhỏ trận lớn, Hứa Ngạn Văn bị cô bức điên, bèn thẳng thừng tống cô vào trại tâm thần, cuối cùng cuộc đời cô ấy cũng chấm dứt tại đây.
Kéo lại suy nghĩ của mình, Tiết Giai Duyệt nhìn ông cụ trên giường bệnh, vươn tay nắm lấy tay ông, thì thầm: "Ông à, ông hãy nhanh chóng khoẻ lên, ông nhé."
Thâm tâm cô biết rõ, bây giờ ông cụ vào viện như vậy, cô cũng không thể ly hôn với Hứa Ngạn Văn, nếu vì chuyện này mà làm ông tức giận thì không tốt, tình cảm giữa Hứa Ngạn Văn với ông cụ cực kỳ thâm hậu, anh tuyệt đối không cho phép ông cụ xảy ra sơ xuất gì, xét việc đó thôi, Tiết Giai Duyệt tuyệt đối không thể tìm đường chết, Hứa Ngạn Văn muốn cô phối hợp với anh, cô phải phối hợp tích cực với anh, trước tiên là để trấn an ông cụ trước.

Còn về những thứ khác, về sau rồi bàn.
Lúc này, di động leng keng vang lên, Tiết Giai Duyệt buông tay ông cụ ra, cô cầm lấy di động, vừa thấy tin nhắn mà Tống Nghĩa Khôn gửi tới cho cô trên Wechat.
Nhìn đến Wechat của hắn, Tiết Giai Duyệt lập tức vui mừng khôn xiết, u ám phiền muộn mấy ngày hôm nay dường như biến mất hoàn toàn.

Cô nhanh chóng mở Wechat.
Tống Nghĩa Khôn: "Tối qua tôi uống rượu cùng khách hàng quá nhiều, khuya mới về tới nhà, cũng không kịp vào game mà tắm rửa xong xuôi thì say quá lên giường đi ngủ luôn.

Xin lỗi nhé, hiện tại tôi rảnh rồi, cô có rảnh không? Vào game nhé, tôi đưa cô đi đánh boss."
Tiết Giai Duyệt vui vẻ không thôi, nhanh chóng trả lời Wechat của hắn: "Được, vào ngay đây.".

Bình Luận (0)
Comment