"Xuống xe rồi." Xe ngựa không biết từ lúc nào ngừng lại, Yến Minh Qua vươn tay về phía Lâm Sơ.
Lâm Sơ thu hồi ý nghĩ kỳ quái trong đầu, để Yến Minh Qua dắt xuống xe.
Mặc kệ hắn, nói không chừng đây chính là lãng mạn trong đáy lòng của nhân vật phản diện thì sao?
Nghĩ như vậy, tâm tình Lâm Sơ không hiểu sao lại tốt lên.
Đại phu y quán nhìn xem tay và mặt cho Lâm Sơ, chỉ nói là da thịt bị thương nhẹ, bất quá dù sao cũng là ở trên mặt, khả năng để lại thẹo vẫn tương đối lớn, lấy mấy lọ thuốc để nàng sáng sớm tỉnh dậy bôi lên.
Trên đường trở về sắc mặt Yến Minh Qua vẫn rất thối, Lâm Sơ vì làm dịu bầu không khí một chút, chỉ đành cười đùa: "Thật không có gì, chẳng lẽ trên mặt ta có vết thẹo, tướng công liền không cần ta?"
Yến Minh Qua rầu rĩ ôm lấy eo nàng, ôm người thật chặt vào trong ngực: "Ta là sợ nàng để ý."
Trên đời này có nữ nhân nào không yêu cái đẹp?
Những lời này làm cho ngực Lâm Sơ mềm nhũn hơn vài phần, nam nhân này, dường như so với ngày thường nàng nhìn thấy còn tốt hơn rất nhiều.
Nàng ngước nhìn tuấn nhan của Yến Minh Qua, đột nhiên thẳng người hôn lên cằm hắn một cái.
Yến Minh Qua sửng sốt, cúi đầu nhìn Lâm Sơ, trong ánh mắt có mừng rỡ, có kích động, có không thể tưởng tượng nổi, cũng có mờ mịt, cuối cùng đều hóa thành hai cỗ ngọn lửa hừng hực: "Sơ nhi.."
Cảm giác được tay hắn bắt đầu không quy củ, trong nháy mắt Lâm Sơ bị dọa cho tỉnh táo, nàng lập tức nâng mặt mình: "Tướng công, mặt ta đau."
Yến Minh Qua: "..."
An phủ.
Dưới gối của An tướng quân không có nhi tử, chỉ có hai nữ nhi đích thứ.
Sinh mẫu của thứ trưởng nữ chết sớm, ngày thường còn có An phu nhân chèn ép, không được sủng ái.
Đích nữ An Đồng là do An phu nhân sinh ra, An phu nhân đã dựa theo quý nữ kinh thành bồi dưỡng An Đồng từ khi còn nhỏ, thậm chí còn vì An Đồng mà mời tây tịch. Cũng may An Đồng không chịu thua kém, tri thư đạt lễ, bộ dạng tài tình không kém thứ gì, An phu nhân vẫn luôn tự hào về nữ nhi này.
An Đồng là lúc chạng vạng mới nghe được chuyện trong phủ, lúc này nàng ta mới đi đến chỗ ở của An phu nhân.
Ban ngày An phu nhân bị cảnh tượng Yến Minh Qua cầm đao chém đứt lìa cánh tay làm cho sợ hãi không nhẹ, sau lại cùng An tướng quân cãi nhau vài câu, buổi chiều liền ngã bệnh.
An Đồng vén từng tầng rèm châu đi vào phòng ngủ của An phu nhân, nhìn thấy bộ dáng gầy yếu của An phu nhân, vừa đau lòng vừa buồn bực: "Mẫu thân."
"Đồng nhi tới rồi." An phu nhân vừa thấy nữ nhi, lúc này vui mừng vài phần.
An Đồng ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, là một tiểu thư khuê các không thể tiêu chuẩn hơn.
Bất quá lúc này nàng ta nhíu chặt mày: "Mẫu thân thật sự là hồ đồ! Nữ nhi cũng không phải gả ra ngoài không được, hôm nay ngài làm những việc này, truyền ra ngoài chỉ làm cho nữ nhi khó xử!"
An phu nhân mới cãi nhau với An tướng quân, giờ khắc này lại bị An Đồng nói như vậy, trong ngực lại bị nghẹn, bà ta nói: "Nương cũng là vì tốt cho con, con không thấy dáng vẻ dụ dỗ của nữ nhân kia.."
"Mẫu thân! Mặc kệ phu nhân của Yến đô úy như thế nào, nhưng người ta đều là do Yến đô úy dùng tam thư lục lễ cưới vào cửa! Lúc trước ngài hỏi con cửa hôn sự này, con cũng là không biết Yến đô úy có thê thất mới nói toàn bộ dựa vào mẫu thân làm chủ, nếu ngài sớm nói với con là hắn đã có thê tử, con làm sao có thể đáp ứng?" Dù sao An Đồng cũng là một cô nương còn chưa lấy chồng, nói đến chuyện thành thân, trong cơn tức giận vẫn mang theo vài phần không được tự nhiên.
Vấn đề này đích thật là An phu nhân thật sự không ngờ tới, lúc trước bà ta coi trọng muốn Yến Minh Qua làm nữ tế, nữ nhi An Đồng của mình trong mắt mình mà nói, cho dù là tiến cung cũng đủ tư cách.
Nữ nhi của bà ta tự nhiên có thể đi làm thê tử cho người ta, cho nên An phu nhân đương nhiên cảm thấy Yến Minh Qua nhất định sẽ vì nữ nhi của mình, lập tức hưu bỏ nguyên phối của hắn.
Đáng tiếc Yến Minh Qua bên kia vẫn không có động tĩnh, bà ta quanh co lòng vòng cùng An tướng quân nhắc tới rất nhiều lần, An tướng quân lại bảo buộc Yến Minh hưu thê không phúc hậu, không bằng để cho Yến Minh Qua giáng nguyên phối làm bình thê, lại cưới nữ nhi của bọn họ qua cửa.
An phu nhân vì thế mà bực bội hồi lâu, nghĩ đi nghĩ lại, mới mời Lâm Sơ đến phủ, ý định của bà ta là muốn châm biếm bắt chẹt Lâm Sơ một phen, để Lâm Sơ thấy rõ thân phận của mình rốt cuộc là cái gì.
Trong mắt An phu nhân, một nha hoàn có thể có kiến thức gì? Đến lúc đó bà ta lại ra mặt, hứa cho Lâm Sơ một khoản bạc phong phú, nếu Lâm Sơ thức thời một chút, nên biết tự đề nghị một phong hưu thư hạ đường.
Khiến cho An phu nhân không ngờ tới chính là, Lâm Sơ dĩ nhiên là một người cứng rắn, sau khi bà ta bị Lâm Sơ làm cho tức giận, mới muốn trói người, tìm người phá hư trong sạch của nàng, dựa vào sự tích trước kia của Lâm Sơ ở Khương thành, An phu nhân cảm thấy chỉ cần tung ra lời đồn, Lâm Sơ còn không bị nước bọt của bách tính Diêu thành dìm chết sao.
Yến Minh Qua chắc hẳn cũng sẽ bởi vậy mà chán ghét vứt bỏ nàng.
Hết thảy đều tính kế tốt, ai có thể ngờ được Yến Minh Qua khi đó sẽ ở trong phủ?
Lúc này khiến An phu nhân khó chịu nhất chính là, An Đồng thế nhưng cũng trách cứ bà ta?
An phu nhân tự hỏi mình làm tất cả mọi việc đều là vì tốt cho An Đồng, bà ta rưng rưng lệ nói: "Được rồi, các người đều oán ta, đều là lỗi của ta.."
"Mẫu thân, con không có ý này." An Đồng biết An phu nhân xưa nay là người cực đoan, nàng ta nói: "Con biết mẫu thân làm tất cả đều là tốt cho con, nhưng dù sao cũng phải chú ý thị phi đúng sai."
"Thị phi đúng sai.." An phu nhân khóc lóc đột nhiên cười lạnh một tiếng.
"Đồng nhi, con là không biết loại tiện nhân kia đáng hận ở chỗ nào, nàng ta sẽ ở trước mặt nam nhân nịnh nọt mời sủng, nếu ta không thay con trừ bỏ nàng ta, tính tình con khoan dung, sau này là muốn ở dưới tay nàng ta chịu thiệt thòi lớn a! Lúc nương còn trẻ đã bị tiện nhân Vương Diễm Thu bức bách hầu như không có đường sống, nếu không phải ngoại tổ mẫu của con thừa dịp phụ thân con đi tuần tra sông, lúc chỗ tiện nhân kia hạ sinh đưa một chén canh thuốc muốn mạng ả ta, hậu trạch An gia này, nào còn có chỗ đứng của hai mẫu tử ta.."
Đây là lần đầu tiên An Đồng nghe mẫu thân nói về Vương di nương, kinh ngạc không biết tiếp lời như thế nào.
An phu nhân đang lau nước mắt, ngoài phòng đột nhiên truyền tới âm thanh của đại nha hoàn: "Tướng quân, phu nhân đang bị bệnh, ngài tới đây sao đứng ở ngoài cửa này, không vào phòng xem phu nhân?"