An Đồng và An phu nhân liếc nhau, đều nhìn thấy cảm giác không ổn trong mắt nhau.
"Mẫu thân an tâm, con đi ra ngoài xem một chút." Gương mặt xinh đẹp của An Đồng có chút trắng bệch, dù sao những chuyện đó đã bị An tướng quân biết, nàng ta quả thật không dám tưởng tượng cục diện tiếp theo sẽ gặp phải như thế nào.
An Đồng ra khỏi cửa phòng, chỉ thấy bóng lưng An tướng quân sải bước rời đi về phía cửa viện phía tây, trong lúc cấp bách, nàng ta xách làn váy đuổi theo, vừa đuổi theo vừa hô to: "Phụ thân! Phụ thân!"
An tướng quân dường như không nghe thấy lời của nàng ta, bước chân nửa phần cũng không chậm lại.
Tuyết rơi vào ban ngày cho đến bây giờ, sớm trải một lớp dày trên mặt đất, đây là ban đêm, phía trước là một cái hồ núi giả, đoạn đường trơn trượt, không có đèn cầm tay, An Đồng không dám liều lĩnh chạy tới.
Bên kia núi giả chính là nơi thứ trưởng tỷ của nàng ta ở, một mình An Đồng đứng trong đêm tuyết, chỗ trái tim giống như bị gió bắc mở ra một lỗ hổng.
Nàng ta vẫn cảm thấy, An tướng quân coi trọng mình có thừa, nhưng thân cận không thêm, nàng ta từng cho rằng đó là phụ thân nghiêm khắc. Nhưng dường như khi đối đãi với thứ trưởng tỷ, An tướng quân liền biến thành một phụ thân từ bi.
An Đồng biết mình không nên so đo nhiều như vậy, nàng ta sinh ra đã cẩm y ngọc thực, là đích nữ của An gia, nàng ta cũng luôn cẩn thận lời nói và hành động, sợ mình vô ý sẽ làm phụ mẫu mất mặt, làm cho bọn họ thất vọng.
Nàng ta luôn cố gắng đến mức tốt nhất, chẳng qua muốn bọn họ sủng ái mình nhiều hơn một chút.
Nhưng khi nàng ta đột nhiên phát hiện ra người khác có thể dễ dàng có được thứ cho dù nàng ta cố gắng thế nào cũng không chiếm được, lần đầu tiên An Đồng cảm thấy mình có chút đáng buồn.
Đích nữ An gia làm sao có thể đáng thương đến tận đây?
Nàng ta lau khô lệ trên khóe mắt, vẻ mặt thong dong tươi cười trở về chỗ ở An phu nhân, đang muốn tìm lý do ở chỗ An phu nhân cho qua loa, lại không nghĩ vừa mới vào cửa liền thấy mảnh sứ vỡ vụn.
Trên thái dương của đại nha hoàn An phu nhân còn mang theo máu, quỳ trên mặt đất lạnh run.
An phu nhân chửi ầm lên: "Tiện nhân! Tiện nhân! An Định Viễn, ta gả cho ông ấy đã hơn mười năm, tự hỏi chưa bao giờ có chỗ có lỗi với ông ấy, ông ấy thì ngược lại, đáy lòng ông ấy vẫn cất giấu tiện nhân kia! Ông ấy luyến tiếc tiện nhân kia như vậy, năm đó sao không dứt khoát đi theo ả ta luôn đi?"
An Đồng vừa thấy trận chiến này, liền biết nhất định là An phu nhân hỏi đại nha hoàn bên người là An tướng quân đi đâu, kết quả đại nha hoàn nói thật, lúc này An phu nhân mới giận dữ.
Mấy câu đầu nàng ta còn miễn cưỡng nghe được, nghe thấy sau đó An phu nhân mắng An tướng quân, An Đồng liền bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, nói: "Mẫu thân, nữ nhi biết trong lòng của ngài không dễ chịu, tức giận mới hồ ngôn loạn ngữ, nhưng nói như vậy, vẫn là tuyệt đối không cần nói thêm nữa."
An phu nhân khóc đến tức giận không thở nổi: "Con của ta, trong lòng vi nương thật khổ a.."
An Đồng đến giúp đỡ An phu nhân, một tay vỗ nhẹ lưng bà ta giúp bà ta thuận khí, nói: "Mẫu thân, ngài chớ nghĩ nhiều, ngài và phụ thân hơn mười năm phu thê, phụ thân chính là đã biết chuyện của Vương di nương, sự tình qua lâu như vậy, ngài ấy cũng tức giận một hai ngày mà thôi."
Sau khi bi thương, An Đồng lại bình tĩnh đến mức kỳ lạ. Từ nhỏ nàng ta đã quen với việc phải cân nhắc ưu và nhược điểm như thế nào.
Chỉ là An Đồng liên tục mấy ngày ở ngoài thư phòng thỉnh cầu gặp An tướng quân, cũng không thấy thành công, thậm chí An phu nhân còn bị hạ lệnh cấm túc.
Ngày ngày An phu nhân phải lấy nước mắt rửa mặt, chửi ầm lên An tướng quân không phải là thứ đồ này nọ, An Đồng an ủi An phu nhân, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Phu thê ngày xưa tương kính như tân, trở mặt trở mình lại đúng là nhanh như vậy.
An Đồng biết mình phải làm gì đó, không thể ngồi chờ chết nữa.
Ngày hôm đó Lâm Sơ đã dùng qua bữa sáng, đang luyện chữ trong thư phòng.
Lúc trước Yến Minh Qua để cho nàng luyện chữ 'Nhất' phồn thể kia, nhưng nàng nào có thời gian.
Sáng nay Yến Minh Qua không biết gân nào không hợp nhau, đột nhiên nói muốn kiểm tra chữ nàng luyện, Lâm Sơ đành phải kiên trì cầm bút lông cứng rắn viết thư pháp, viết ra chữ "Nhất" tự nhiên là bị Yến Minh Qua chửi mắng đến không còn chỗ nào.
Theo nguyên lời của hắn mà nói, đó chính là "Nàng sợ nhớ rõ nét."
Yến Minh Qua còn nói buổi tối trở về xem nàng viết như thế nào, nếu vẫn là không có một chút tiến bộ nào, dùng gia pháp.
Lâm Sơ còn không biết cái gọi là gia pháp của hắn là cái gì, nhưng nhớ tới ánh mắt lúc Yến Minh Qua rời đi, trực giác nói cho nàng biết không phải thứ tốt gì, vì thế sau khi ăn sáng liền bắt đầu chịu khó mài mực luyện chữ.
Vệ Nhu ngồi trên ghế đu bên cạnh vừa xem sách thoại bản vừa ăn vặt, Hàn Tiểu Bánh Bao thì ngồi trên băng ghế nhỏ trước mặt nàng ta, liếc mắt một cái liền đọc "Tam tự kinh".
Điều này khiến Lâm Sơ không chỉ một lần cho rằng Hàn Tiểu Bánh Bao đang dạy do đứa bé trong bụng Vệ Nhu để dưỡng thai.
Khi nàng luyện chữ đến cổ tay đau nhức, hạ nhân đột nhiên đến báo nói có người An phủ tới.
Đám người Tống Thác không thể ở hết trong nhà, Yến Minh Qua mua thêm hai sân viện cách vách, để Tống Thác cùng một ít hạ nhân ở sân viện kế bên, mấy ngày nay đang chuẩn bị thông tường viện.
"An gia? Chính là An gia mời đệ muội ta đi phủ làm khách, lại khi dễ đệ muội ta sao?" Vệ Nhu vừa nghe người An gia tới, trong nháy mắt đã bị hấp dẫn lực chú ý.
Tống Thác từng chứng kiến tính tình nóng nảy của bà cô này, lau mồ hôi lạnh trên trán đáp một tiếng phải.
Trong nháy mắt Vệ Nhu đập mạnh quyển thoại bản lên bàn, sải bước đi ra ngoài cửa: "Bọn họ còn mặt mũi đến đây!"