Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện ( Dịch Full )

Chương 106 - Chương 116

Chương 116
Chương 116
Lâm Sơ cố gắng làm cho mình thoạt nhìn không có một tia khác thường, nhấc chân chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.

Dưới ống tay áo rộng thùng thình, một bàn tay khẩn trương xoắn khăn tay.

"Đệ muội, ngoài phòng gió tuyết lớn, muội đứng trong sân làm gì?" Vệ Nhu đột nhiên từ trong phòng đi ra, thấy Lâm Sơ đứng ở bên ngoài, không khỏi có chút nghi hoặc.

Dư quang khóe mắt Lâm Sơ liếc về phía phòng củi, giả vờ không có gì nói: "Muội thấy tướng công thật lâu không về, muốn ở cửa này chờ một chút."

Nàng không biết người trốn ở phòng củi có ám khí như tụ tiễn hay không. Hiện giờ Vệ Nhu đang mang thai, tuyệt đối không thể mạo hiểm.

Vệ Nhu nói: "Triều đình bên kia trước năm mới có lẽ sẽ có động tác lớn, hắn phỏng chừng đang thương lượng đối sách với Lục hoàng tử, muội đừng lo lắng."

Bên kia phòng củi đột nhiên truyền đến một tiếng "phanh" trầm đục, giống như là âm thanh vật nặng ngã xuống đất.

Thần sắc của Vệ Nhu biến đổi, ánh mắt sắc bén quét về phía phòng củi: "Ai ở đó?"

Sắc trời lại tối tăm vài phần, bên trong phòng củi tối đen như mực thoạt nhìn có vài phần âm trầm, nhưng nửa điểm tiếng vang cũng không có.

Vệ Nhu xắn tay áo lên muốn đi xem, bị Lâm Sơ ngăn lại: "Sư tỷ, không thể lỗ mãng!"

Động tĩnh bên này rất nhanh làm cho đám người Tống Thác xông lạp xưởng trong sân cách vách chạy tới: "Phu nhân, làm sao vậy?"

Lâm Sơ chỉ chỉ vết máu trên mặt đất: "Trong phòng củi có người."

Hôm nay giết lợn, bọn họ ở sân viện bên cạnh bận rộn, người trong phủ ra ra vào vào, Tống Thác thật đúng là không chú ý tới chuyện này.

Sắc mặt hắn ta trong nháy mắt trở nên nghiêm trọng, nhìn thoáng qua khoảng cách từ phòng củi đến trong viện, nói với Lâm Sơ và Vệ Nhu: "Phu nhân, các ngài đến phía sau cột hành lang đi."

Tống Thác hiển nhiên cũng sợ Lâm Sơ và Vệ Nhu bị thương.

Lâm Sơ biết nàng và Vệ Nhu cũng không giúp được gì ở đây, liền lôi kéo Vệ Nhu cùng trốn ở phía sau cột.

Lúc này Tống Thác mới bảo hạ nhân cầm cung tiễn lên, kéo căng dây giận dữ quát một tiếng: "Người bên trong nghe đây, nếu không đi ra, ta liền phóng tiễn!"

Cửa phòng củi giật giật một chút, truyền đến một tiếng rên rỉ suy yếu: "Đừng phóng tiễn.."

Người nọ một thân hắc y, tựa hồ bị thương rất nặng, trực tiếp từ phía sau cánh cửa ngã ra, khuôn mặt bị máu dính đến không ra hình dạng, suy yếu lên tiếng: "Kinh.. Kinh thành mật báo.. Ta.. Ta muốn gặp.. Gặp Lục hoàng tử.."

Đây là người kinh thành bên kia đưa tin cho Lục hoàng tử?

Đáy lòng Lâm Sơ lộp bộp, rốt cuộc là mật thư gì, có thể cho người một đường đuổi giết người đưa tin này đến quan ngoại này?

Người này trốn đến phòng củi nhà bọn họ, phỏng chừng là nhìn bọn họ giết lợn, ngoài phòng có vết máu, có thể che dấu tung tích của mình.

Điều này cũng nói rõ, người muốn giết hắn ta khẳng định còn đang tìm hắn ta!

Hắn ta có thể tự mình đi ra, một phần lớn nguyên nhân hẳn là nghe thấy Vệ Nhu lúc trước nhắc tới Lục hoàng tử, cảm thấy bọn họ là người của đảng Lục hoàng tử.

Lâm Sơ vội vàng nói với Tống Thác: "Sai người làm chút tuyết đọng, phủ vết máu ở cửa lại."

Tống Thác để cho một hạ nhân đi làm.

Hắc y nhân đưa tin rõ ràng khí tức như bơi, Lâm Sơ sợ hắn ta không chịu nổi tới lúc Lục hoàng tử đến đã chết, lại phân phó hạ nhân: "Mang hắn đến tây sương đi, đốt than mạnh một chút, lại đi mời đại phu đến."

Tống Thác liên tục gật đầu: "Phu nhân, vậy thuộc hạ cưỡi ngựa đi tìm chủ tử."

Yến Minh Qua đang cùng Lục hoàng tử nghị sự, hắn ta đi tìm Yến Minh Qua, tự nhiên là đi đến trạm dịch Lục hoàng tử đang ở.

Lâm Sơ luôn cảm thấy năm mới này không quá yên bình, nàng nói: "Mang theo thêm vài người, trên đường coi chừng một chút."

Nàng suy nghĩ lại, vẫn là để Tống Thác mang theo đại cung huyền thiết của Yến Minh Qua.

Trái tim nàng không khỏi đập nhanh, không biết có phải do mình quá sợ hãi hay không.

Tống Thác đáp lại, lưu lại hơn phân nửa người để cho bọn họ bảo vệ sân viện nghiêm ngặt, còn mình thì mang theo vài người đi về phía trạm dịch.

Trạm dịch.

Gió tuyết có chút lớn, mấy binh sĩ đứng canh gác trước trạm dịch lại nửa điểm cũng không dám lười biếng, cho dù trên lông mày đều rơi một tầng tuyết, thân thể vẫn thẳng tắp như cũ.

Trên mái ngói trạm dịch đột nhiên truyền đến một tiếng giòn vang, trong đêm tối tịch mịch này âm thanh đặc biệt rõ ràng.

Mấy binh lính liếc nhau, nhao nhao từ trong mắt nhau thấy được sự cảnh giác.

Hai binh lính ở lại đứng canh gác tại chỗ, hai binh lính khác đi xa một chút chuẩn bị nhìn mái hiên trạm dịch, nhưng vào lúc này, một con mèo đen từ trên ngói nhảy xuống, phát ra một tiếng "Meo~" cực kỳ thô kệch.

"Thì ra là một con mèo.." Binh lính vốn cảnh giới có chút buồn cười, đều thả lỏng xuống.

Gió đêm thổi mạnh một chút, xen lẫn gió tuyết làm cho người ta có chút không mở mắt được, biên độ lắc lư sang trái phải của đèn lồng trước trạm dịch cũng rất lớn.

Giống như có dây đàn xẹt qua, trong bóng dáng dưới đèn lồng, chỉ có thể nhìn thấy mấy cái đầu của binh lính thoáng cái từ cổ bị trơn tru cắt ra.

Máu tươi phun ra nhuộm đỏ tuyết đọng dày trên bậc thang.

Sợi dây đàn tinh tế trở lại trong tay chủ nhân, dưới hắc bào nặng nề, là một đôi tay già nua giống như vỏ cây thông.

Những "quạ đêm" ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi từ lâu đã điểm sương ngói, lặng lẽ lẻn vào trạm.

Hắc y nhân mang theo dây đàn không thấy một chút máu bẩn, nhấc chân chậm rãi bước lên bậc thang.

Trong phòng, hơn mười ngọn nến chiếu không gian này giống như ban ngày, trong lư hương trong góc còn có khói sương tỉnh thần.

Lục hoàng tử ngồi trên ghế thái sư ở giữa, một bàn tay chống trán, hai gò má hắn ta đã lõm xuống một chút, thoạt nhìn giảm đi không ít, cỗ khí khái thiếu niên trên người đã hoàn toàn không thấy, có thêm chút thời gian cùng kinh nghiệm tích góp được.

"Chư vị tướng quân, Tam hoàng tử cố ý mời bản Hoàng tử gia nhập, các ngươi có ý kiến gì không?" Ngón tay Lục hoàng tử từng chút từng chút gõ vào tay vịn ghế thái sư, thần sắc mệt mỏi thập phần rõ ràng, nhưng đáy mắt híp lại, lại cảnh giác mà phòng bị.

Vị trí đầu tiên bên tay phải hắn ta là An tướng quân, tiếp theo là thuộc hạ của An tướng quân, vị thứ nhất bên tay trái là Yến Minh Qua, tiếp theo là một số tướng thủ thành có danh hào ở Diêu thành, Viên Tam Vương Hổ cũng nằm trong danh sách.

"Thái tử là Hoàng trưởng tử đã bị phế, Nhị hoàng tử kế thừa đại thống, điều này cũng hợp lý theo lễ pháp, Tam hoàng tử khởi binh tạo phản, danh bất chính ngôn bất thuận, bách tính thiên hạ vốn đã bị ngoại tộc quấy nhiễu, hiện giờ chiến sự trong vương triều Đại Chiêu tái khởi, đây là muốn bị vạn người thoái mạ a, điện hạ vẫn là đừng cùng Tam hoàng tử đi vào vũng nước đục lần này." An tướng quân ở trong một đám tướng quân, tư lịch xem như là người già nhất, có tư cách phát biểu nhất tự nhiên cũng là ông ta.

Ngón tay Lục hoàng tử từng chút từng chút gõ tay vịn ghế dựa, thần sắc trên mặt nhàn nhạt, hiển nhiên đây không phải là đáp án hắn ta muốn, hắn ta quét qua đám tướng lĩnh đang ngồi, lại hỏi một lần: "Chư vị tướng quân còn có quan điểm gì khác không?"

Các tướng lĩnh châu đầu ghé tai với nhau, một trận xì xào bàn tán, ngoại trừ người của Yến Minh Qua, những người còn lại đều tỏ vẻ: "Chúng mạt tướng đồng ý với An tướng quân."

Tầm mắt Lục hoàng tử rơi xuống trên người Yến Minh Qua: "Yến tướng quân cảm thấy sao?"

Đôi mắt lạnh của Yến Minh Qua biến ảo khó lường, cuối cùng trầm giọng nói: "Điện hạ cần một lý do danh chính ngôn thuận, tự mình giương cờ."

Lời này vừa nói ra, tướng lĩnh đang ngồi không khỏi hít sâu một hơi, đây là đang khích lệ Lục hoàng tử tạo phản?
 
Bình Luận (0)
Comment