Bọn họ nhìn thần sắc của Yến Minh Qua, trong kính sợ lại mang theo chút suy nghĩ không rõ ràng, Lục hoàng tử nếu thành công đoạt vị, vậy hắn tất nhiên là vị cực nhân thần. Nếu ngày sau Lục hoàng tử bại trận, cũng có thể đẩy hắn ra đi làm quỷ chết thay.
Yến Minh Qua này, thật đúng là cái gì cũng dám nói.
Lục hoàng tử còn chưa tỏ thái độ, An tướng quân đã tức giận nói: "Hiền chất, ta biết ngươi là mãnh tướng chốn xa, nhưng ngươi chỉ vì cái lợi trước mắt, chỉ có thể vây điện hạ ở nơi bất trung bất hiếu a!"
Khởi nghiệp lập hoàng, tự nhiên là bất trung. Thi cốt lão Hoàng đế chưa lạnh, mấy Hoàng tử liền mỗi người giương cờ, đây coi là bất hiếu.
Yến Minh Qua lạnh nhạt rũ mí mắt, hiển nhiên là không để ý đến lời nói của An tướng quân.
Tình cảnh hiện giờ của Lục hoàng tử, không thể không vì hắn ta không tranh giành vị trí kia.
Hắn ta không tranh, nhà mẹ đẻ hán ta là Cao quý phi tay cầm trọng binh, Nhị hoàng tử vì tuyệt hậu hoạn, nhất định sẽ lấy đại quân tây nam khai đao, trừ phi Lục hoàng tử nguyện ý đem binh quyền ngoại gia của mình nhường ra ngoài.
Lục hoàng tử chân chính muốn hỏi, là đi theo Tam hoàng tử, hay là tự mình làm cách khác.
Đám người An Định Viễn hiển nhiên không đoán được dụng ý chân chính của Lục hoàng tử.
Chính Lục hoàng tử không tiện tự đề cập đến chuyện tạo phản, cần người khác đưa ra, như vậy tương lai hắn ta kế thừa chính thống, mới không bị người nói.
Yến Minh Qua không ngại cõng cái nồi này, dù sao.. Hắn chỉ cần Nhị hoàng tử chết!
Các tướng lĩnh phía dưới nhao nhao ầm ĩ, Lục hoàng tử từ lúc lão Hoàng đế quy thiên cũng không ngủ một giấc ngon, chỉ cảm thấy đầu càng thêm đau, hắn ta quát khẽ một câu: "Đủ rồi!"
Các tướng lĩnh đều ngưng bặt.
"Yến tướng quân thận trọng lời nói, nói như vậy vẫn là đừng nói nữa!" Đại bộ phận tướng lĩnh còn không ủng hộ hắn ta tự lập làm Hoàng đế, Lục hoàng tử tự nhiên chỉ có thể đem sự tình đè xuống trước, lời này là nói cho người của An tướng quân nghe.
Yến Minh Qua vẫn im lặng không nói gì, chỉ khi Lục hoàng tử nói xong câu đó, hắn đột nhiên lật bàn trước người.
Chúng tướng lĩnh một mảnh xôn xao, cho rằng Yến Minh Qua là thẹn quá hóa giận, không ngờ cái bàn kia đột nhiên thấy bị cắt thành hai nửa, 'loảng xoảng' đập xuống đất.
Dây đàn lóe hàn quang lại lướt về phía Lục hoàng tử, Yến Minh Qua rút ra bạch đồng đao bên hông ra, lưỡi đao ở trên không trung tha thêm mấy vòng, đem dây đàn kia quấn chặt, kéo chặt sợi dây bức về phía Lục hoàng tử.
Dây đàn không biết là chế tạo từ loại vật liệu nào, bị lưỡi đao quấn chặt, thế nhưng không có cắt đứt, ngược lại là siết lưỡi đao thành mấy lỗ hổng.
"Bảo hộ điện hạ!" Niếp Vân xoát rút ra bội kiếm bên hông.
Một đám tướng lĩnh lúc này mới như trong mộng bừng tỉnh, nhao nhao rút ra đao kiếm mang theo bên người, vây quanh Lục hoàng tử ở giữa, cảnh giác nhìn chằm chằm ngoài cửa phòng.
Thanh bạch đồng đao bị dây đàn quấn chặt của Yến Minh Qua mắt thấy sắp đứt, ánh mắt hắn trầm xuống, rút ra một thanh bạch đồng đao khác, dùng hai thanh đao quấn lấy dây đàn dùng sức kéo một cái, một mảnh tường gỗ nối liền cửa đều ầm ầm ngã xuống đất.
Hắc y nhân không chống lại được lực đạo cường hãn này, cả người bị kéo đến bay tới trên ván cửa vụn.
Một tướng lĩnh trẻ tuổi nhìn thấy cơ hội này, vội vàng cầm đao đi qua chuẩn bị cướp đầu người.
Yến Minh Qua nhíu mày: "Tránh ra!"
Tên tiểu tướng trẻ tuổi kia không động đậy, cho rằng Yến Minh Qua sợ hắn ta cướp công lao của hắn, vội vàng dùng đao của mình đặt ở trên cổ hắc y nhân: "Cuồng đồ lớn mật, dám ám sát điện hạ!"
Hắc y nhân nằm sấp trên mặt đất, áo choàng rộng lớn cơ hồ bao phủ toàn bộ thân thể gầy gò của hắn ta, khiến người ta căn bản nhìn không ra diện mạo của ông ta, chỉ nghe ông ta phát ra một trận tiếng cười "khặc khặc" khiến người ta sởn tóc gáy, một đầu khác của dây đàn giống như linh xà từ mắt cá chân trèo lên cổ tiểu tướng, tiểu tướng lộ vẻ hoảng sợ, còn chưa kịp lui về phía sau, đã bị sợi dây đàn kia quấn lấy cổ dùng sức siết chặt.
Một cái đầu người nhanh chóng lăn lộn rơi xuống, cho dù ở đây đều là tướng lĩnh quen với sinh tử trên sa trường, trong lòng không khỏi vẫn có mấy phần phát sợ.
Tứ chi gầy gò của hắc y nhân từ trên mặt đất chống lên, giống như một con bọ ngựa.
Nhìn qua chỗ quỷ dị cùng sợi dây đàn khủng bố kia, các tướng lĩnh còn lại không khỏi sợ hãi rụt rè, không dám tiến lên nữa.
Viên Tam cầm đao muốn tiến lên trợ giúp Yến Minh Qua.
Yến Minh Qua đúng lúc quát hắn ta: "Chuyên tâm đối phó đám bò sát bên ngoài!"
Bên ngoài còn có bọn giúp đỡ?
Viên Tam nhìn thấy trước cửa sổ phản chiếu ra một bóng đen, đại đao vung lên liền chém tới, cửa sổ bị hắn ta trơn tru cắt nát, một mảnh máu tươi cũng vọt lên trên nền cửa sổ màu trắng.
Cửa sổ bị hỏng, cảnh tượng bên ngoài đều chiếu vào đáy mắt người trong phòng, thị vệ trạm dịch nằm ngổn ngang ngã xuống đất, hắc y nhân như châu chấu cầm đao chen chúc vào trong phòng, các tướng lĩnh cùng thích khách hỗn chiến làm một đoàn.
Niếp Vân cùng An Định Viễn một tấc cũng không rời canh giữ ở bên cạnh Lục hoàng tử.
Hắc y nhân lần thứ hai thúc dục dây đàn, dây huyền màu trắng bạc kia giống như là vô số con rắn nhỏ uốn lượn về phía trước, khiến người ta khó lòng phòng bị, một thanh bạch đồng đao khác của Yến Minh Qua cũng gần như đứt gãy.
Mỗi lần hắn muốn tới gần hắc y nhân, nhưng đều bị dây đàn của hắc y nhân bay tán loạn múa may vây kín không kẽ hở, một khi không cẩn thận bị dây đàn kia dính vào, thứ kia so với đao kiếm còn sắc bén hơn, dễ dàng có thể cắt đứt tay chân người.
"Khặc khặc khặc.. Đồ nhi tốt của lão bất tử Bách Khê kia dạy ra, cũng bất quá là như thế." Trong lời nói của hắc y nhân tràn đầy trào phúng: "Đợi ta giết xong đám tiểu quỷ các ngươi, lại đi chấm dứt lão bất tử kia."
Con ngươi hẹp dài của Yến Minh Qua hung hăng híp lại, quát đến: "Khẩu xuất cuồng ngôn! Một đám chuột nhắt các ngươi, cũng xứng đáng đánh đồng với sư phụ ta!"
Dưới chiếc áo choàng màu đen của hắc y nhân, phảng phất như là một thân thể gầy trơ xương, ông ta giơ tay lên, đều có thể trực tiếp nhìn rõ đường nét xương cốt dưới áo choàng, ông ta nói: "Ta đã lấy đi hai chân đại đệ tử của ông ta, thuật sĩ đệ nhất thiên hạ, tính toán hết người trong thiên hạ, đại khái không tính đến bản thân hắn sẽ bị người chặt bỏ hai chân chứ? Khặc khặc khặc.."
Đồng tử Yến Minh Qua co rụt lại, bên người Mộ Hành Phong có "Phủ vương" Cát Hồi bảo hộ bên cạnh, thế nhưng lại có thể bị ông ta dỡ xuống hai chân!
Hắc y nhân tiếp tục âm trầm cười nói: "Về phần ngươi.. Nghe nói sư phụ ngươi cho cho ngươi một cây cung, vậy ta muốn một đôi tay này của ngươi!"