Trước cửa phủ từng hàng cung tiễn thủ kéo đầy dây cung, cũng không dám phóng tên.
Tên to con tiếng đe dọa: "Tránh ra! Đều tránh ra cho ta! Nếu không ta sẽ làm thịt tiểu tử này!"
Tống Thác bất đắc dĩ, làm thủ thế, phủ binh phạm vi nhỏ lui về phía sau vài bước.
Tên to con nhìn thoáng qua hắc y nhân phía sau mình, phát hiện còn có mấy người chưa tới, lúc này hướng trong phủ lớn tiếng quát: "Chớ ham chiến, mau đi đi!"
Một hắc y nhân ôm bụng bị thương lảo đảo chạy tới, hùng hùng hổ hổ nói: "Phụ nhân bụng to kia cũng quá khó chơi! Dưới thân đều đã thấy đỏ còn đuổi theo chúng ta đánh."
Hàn Quân Diệp nghe được câu này, đồng tử run rẩy.
Cậu bất động thanh sắc từ trong tay áo lấy ra một cây đinh dài, ngày đầu tiên cậu sống lại, liền vụng trộm tìm một cây đinh dài, thừa dịp người không chú ý liền mài cái đinh này, hiện giờ cái đinh này đã bị mài đến sắc bén vô cùng.
Chủy thủ các loại đoản nhận mục tiêu quá lớn, ngược lại dễ dàng khiến người ta phát giác.
Cậu chọn một cây đinh dài khiêm tốn làm lợi khí phòng thân, không đến vạn bất đắc dĩ, cậu sẽ không sử dụng.
Lực chú ý của tên to con đều ở trên người phủ binh và Tống Thác trước cửa, hắn ta không cảm thấy một đứa trẻ Hàn Quân Diệp có chỗ nào đáng phòng bị.
"Ngươi buông ta ra!" Hàn Quân Diệp la hét, hai tay nhìn như vỗ lung tung, nhưng vẫn luôn hướng vào cổ của tên to con, chân cũng đá loạn xạ, giống như là quá sợ hãi đang giãy dụa. Nhưng mà trên mặt cậu lại là một vẻ lạnh lùng, thậm chí có vài phần khát máu.
Nếu là Mộ Hoa Quỳnh có chuyện gì.. Cho dù cậu đem những người này gọt thịt bóc xương cũng khó phát tiết hận thù trong lòng!
"Thành thật một chút!" Tên to con quát một tiếng, lại không ngờ trong nháy mắt tiếp theo cổ họng một trận đau đớn, theo đó dâng lên một cỗ tanh ngọt.
"Ngươi.." Trong mắt tên to con tràn đầy hoảng sợ cùng khó có thể tin, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.
"Đầu lĩnh?" Một hắc y nhân phát hiện có gì đó khác thường, cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy Hàn Quân Diệp mở tay nắm trên cổ mình ra, mặt không chút thay đổi từ trên người hắn ta nhảy xuống, trong tay dính đầy máu tươi nắm một đoạn lợi khí bén nhọn không biết là cái gì.
Tất cả mọi người đều bị một màn đột nhiên này làm cho ngây người.
Tống Thác trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng.
"Các ngươi đả thương nương ta, đáng chết!" Hàn Quân Diệp lạnh lùng nói.
Cát Hồi nhìn thấy một màn này, trên mặt có vài phần ngoài ý muốn.
Mộ Hành Phong ngược lại gợi lên khóe môi mỏng manh, giống như là phát hiện ra thứ gì đó thú vị: "Thú vị, thú vị."
"Vệ cô nương sảy thai! Gọi đại phu đi!" Một tiếng khóc bén nhọn đâm thủng sự im lặng ngắn ngủi này.
Nghe được hai chữ sảy thai, cả người Hàn Quân Diệp đều giật mình, chỉ sững sờ ngẩng đầu nhìn về phía cửa phủ, tơ máu dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được bò lên mắt cậu trắng bệch, cổ họng giống như bị thứ gì đó kẹt lại, muốn phát ra âm thanh lại chỉ cảm giác được một trận đau đớn.
"Mộ - Hoa - Quỳnh." Cậu giống như muốn khóc, nước trong hốc mắt lại quật cường không chịu rơi xuống.
Thích khách phía sau muốn nắm lấy cậu chạy trốn, kéo chặt cánh tay cậu. Hàn Quân Diệp đỏ mắt quay đầu lại, cánh tay đảo ngược, năm ngón tay siết chặt cánh tay thích khách, đầu ngón tay phát lực, cánh tay thích khách giống như vặn vẹo, từ cổ tay vặn đến kẽo kẹt.
Phảng phất cốt nhục trên tay hắn ta thoát ly, y phục ở cánh tay đều chịu không nổi vặn nhiều vòng như vậy, bị xoắn thành mảnh nhỏ.
Thích khách đau đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo, hơn nửa ngày mới phát ra một tiếng kêu thảm thiết thảm thiết. Mà Hàn Quân Diệp bởi vì khí lực không đủ mạnh mẽ sử dụng chiêu này, cánh tay của mình cũng bởi vì lực phản ứng mà trật khớp.
"Phân cân thác cốt thủ!" Trong lòng Tống Thác một mảnh kinh hãi.
Hàn Quân Diệp không rảnh bận tâm đến những thứ này, thậm chí ngay cả cảm giác đau đớn của bàn tay trật khớp cũng không cảm nhận được, vứt bỏ thích khách ngăn cản đường cậu, dùng hết toàn lực chạy về phía hậu viện.
Không còn cố kỵ, Tống Thác lập tức hạ lệnh: "Bắn tên!"
Vô số mũi tên sắc bén bắn thích khách còn lại thành nhím.
Tống Thác cũng vội vàng chạy tới hậu viện.
Ngõ nhỏ Mộ Hành Phong dừng xe ngựa cách cửa phủ không tính là xa, thế nhưng khoảng cách này cũng căn bản nghe không rõ người bên cửa phủ rốt cuộc nói cái gì.
Lâm Sơ nhìn thấy Hàn Quân Diệp giải quyết một thích khách, trong lòng cũng kinh ngạc, bất quá thấy cậu và Tống Thác đều vội vàng vàng chạy vào trong phủ, điều duy nhất Lâm Sơ có thể nghĩ tới chính là Vệ Nhu đã xảy ra chuyện.
Nàng chỉ cảm thấy giống như bị ai đó đánh một gậy vào đầu, đầu óc mơ màng, cái gì cũng bất chấp, chạy nhanh tới cửa phủ.
Sắc mặt Cát Hồi biến đổi, cho rằng nàng muốn chạy trốn, dùng sóng rìu lớn vỗ vào bụng Lâm Sơ, lúc này Lâm Sơ ngã ngửa.
Cát Hồi xuống tay không nặng, nhưng dù sao Lâm Sơ cũng là nữ nhân, lại không biết võ công, chỉ cảm thấy một trận đau đớn từ bụng lan tràn ra.
Nàng cắn răng đứng lên, nhìn chằm chằm Mộ Hành Phong oán hận mở miệng: "Họ Mộ kia, ngươi sẽ hối hận!" Dứt lời tiếp tục chạy về phía cửa phủ.
Hắc quả phụ cười lạnh một tiếng, một cái phi thân lên trước, một cước đá vào lưng Lâm Sơ.
Một cước này lực rất mạnh so với lực đạo vừa rồi của Cát Hồi, Lâm Sơ chỉ cảm thấy cổ họng trong nháy mắt dâng lên một cỗ tanh ngọt.
Nàng quỳ rạp trên mặt đất, nửa ngày cũng không có sức sống bình tĩnh, lục phủ ngũ tạng phảng phất đều đang chấn động, nước mắt sinh lý không khống chế được tràn ra.
Hắc quả phụ ôm cánh tay đứng ở một bên, kéo đôi môi đỏ mọng, vênh váo nói: "Yến phu nhân, sao ngài lại không thức thời? Ngoan ngoãn như trước thật tốt."
Rõ ràng là bị đá ở phía sau lưng, nhưng Lâm Sơ chỉ cảm thấy toàn bộ lồng ngực đều đau đớn giống như ở bụng, nàng che ngực, nhìn Hắc quả phụ, trong mắt bốc lên hàn khí: "Thù này, ta nhớ kỹ."
Hắc quả phụ chỉ trào phúng móc khóe môi: "Yến phu nhân đừng giận, người ta chỉ muốn ngài nghe lời một chút."
"Ác!" Trên trời cao ruyền đến một tiếng chim kêu kéo dài.
Lâm Sơ cắn chặt răng, đang muốn nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa.
"Gâu Gâu!" Một con đại khuyển màu xám tro từ ngoài ngõ chạy tới, nhăn một hàm ranh nanh trắng sắc bén, ánh mắt hung ác, cách từ xa trực tiếp tung người nhảy về phía Hắc quả phụ, miệng chó mở rộng, nước bọt bay ngang, nhìn hết sức thấm người.
"Chó ở đâu ra!" Hắc quả phụ sợ tới mức hoa dung thất sắc, liên tục lui về phía sau, nhấc đao tiễn treo ở bên hông muốn đánh, không biết từ đâu đập xuống một đống to lớn khổng lồ, Hắc quả phụ chỉ cảm thấy nửa bả vai của mình đều bị đập phế, bả vai bị lợi khí gì đó đâm thủng, chân cơ hồ bị ác khuyển xé rách một khối da thịt.
Nàng ta kêu thảm thiết một tiếng, nghiêng đầu đi nhìn cự vật rơi trên vai mình, chỉ nhìn thấy một đôi móng vuốt giống như móc sắt cùng lông vũ cứng rắn.
"Công tử cứu ta!" Hắc quả phụ nhìn về phía Mộ Hành Phong.
Lâm Sơ nằm sấp trên mặt đất, rõ ràng nghe thấy tiếng vó ngựa như sấm..