Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện ( Dịch Full )

Chương 137 - Chương 147

Chương 147
Chương 147
Xa xa bụi đất bay lên, tiếng còi sắc nét bén nhọn.

Mộ Hành Phong híp mắt đánh giá thiết kỵ càng ngày càng gần kia, đáy mắt lộ ra thần sắc ngoài ý muốn: "Lang kỵ Mạc Bắc sao, xem ra không thể khinh thường."

Tiếng kêu của Hắc quả phụ quá thê thảm, Cát Hồi dùng rìu giúp xua đuổi con đại bàng móng vuốt sắc bén kia cắm sâu vào vai nàng ta, đại bàng bay lên không trung, bắt lấy một miếng thịt trên vai Hắc quả phụ.

Không có đàn bàng kiềm chế, Hắc quả phụ lúc này mới ra tay xua đuổi Tiểu Xám, Tiểu Xám né tránh đao tiễn của nàng ta, vẫn là hung thần ác sát hướng về phía nàng ta sủa.

"Hu!" Yến Minh Qua ở đầu ngõ dùng sức kéo dây cương chiến mã, thấy Lâm Sơ nằm trên mặt đất, đồng tử co rụt lại, từ trên lưng ngựa xoay người xuống liền đi nhanh về phía ngõ nhỏ.

Hôm nay hắn cũng không mặc chiến giáp, chỉ là một bộ trường bào màu đen, nhưng theo hắn từng bước đến gần, một thân khí tức áp bách kia, vẫn làm cho Cát Hồi không khỏi nắm chặt hai lưỡi rìu.

Nhìn thấy hai chân còn nguyên vẹn của Mộ Hành Phong, Yến Minh Qua chỉ nhíu mày.

"Tiểu sư đệ." Mộ Hành Phong dẫn đầu chào hỏi, hắn ta biết Yến Minh Qua đang để ý đến cái gì, thản nhiên nói: "Biết hai chân ta không bị gãy, tiểu sư đệ tựa hồ rất thất vọng."

Cằm Yến Minh Qua căng thẳng, chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi là thuật sĩ, nên rõ ràng hơn với ta, nhìn thấy thiên mệnh lại nghịch thiên sẽ biết nên trả giá như thế nào."

Mộ Hành Phong cười cười: "Xem ra tiểu sư đệ đây là đang quan tâm ta."

Yến Minh Qua không để ý tới hắn ta nữa, ngồi xổm xuống đất vừa kiểm tra thương thế của Lâm Sơ vừa hỏi: "Bị thương ở đâu? Có đau không?"

Lâm Sơ gương mặt vẫn trắng bệch, nhìn thấy Yến Minh Qua, trong lòng vừa mừng rỡ vừa là một cỗ ủy khuất mà mình cũng không nói rõ, nàng nói: "Bảo người đá sau lưng chàng một cước thử xem!"

Đi vào thế giới này lâu như vậy, tuy rằng nàng nhiều lần lâm vào hiểm cảnh, nhưng chân chính chịu thiệt vẫn là lần này, lần trước ở An phủ, những bà tử kia tuy rằng đem cánh tay nàng bóp bị thương, nhưng dù sao đều là một ít nhũ mẫu bình thường, làm ra đều là da thịt bị thương nhẹ. Mình hôm nay bị một cước này, thật đúng là có chút ăn không tiêu.

Hôm nay Lâm Sơ mặc một chiếc váy lụa màu lam nhạt, một cước của Hắc quả phụ trực tiếp lưu lại một dấu ấn trên y phục, Yến Minh Qua quan tâm thì loạn, không chú ý tới dấu chân sau lưng Lâm Sơ, lúc này thấy rõ, khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ.

Hắn ngước mắt nhìn về phía Hắc quả phụ, Hắc quả phụ bị ánh mắt ác lang kia của hắn sợ tới mức lui về phía sau một bước.

"Chân nào đá? Là ngươi tự đoạn, hay là muốn ta động thủ." Ngữ khí Yến Minh Qua bình tĩnh trước cơn bão táp.

Bả vai cùng chân của Hắc quả phụ đều bị thương, lại nghe lời nói Yến Minh Qua lạnh lẽo này, sắc mặt tái nhợt vài phần, giống như cầu cứu nhìn về phía Cát Hồi cùng Mộ Hành Phong.

Rốt cuộc là người trận doanh của mình, Cát Hồi nhìn Mộ Hành Phong một cái, lúc này mới nói với Yến Minh Qua: "Yến tướng quân, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ưng khuyển ngài nuôi đã trọng thương nàng ta, tội gì lại so đo với một nữ nhân?"

Yến Minh Qua chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta một cái: "Ta so đo thì thế nào?"

Cát Hồi bị chặn không nói nên lời.

Lâm Sơ hiện tại đã bình tĩnh lại, nàng vừa rồi nói với Yến Minh Qua, giống như đứa nhỏ bị ủy khuất tìm người làm chủ. Lúc trước bị Hắc quả phụ nặng nề đá vào lưng, nàng đích thật là hận đến cắn răng, nhưng hiện tại Hắc quả phụ bị Tiểu Xám cùng đại bàng cũng bị thương không nhẹ, nàng bình tĩnh, cổ tức giận trong lòng cũng tiêu tan.

Huống chi Vệ Nhu bây giờ còn hung cát chưa biết, nàng chỉ muốn nhanh chóng trở về thăm Vệ Nhu, không muốn tốn nhiều lời qua miệng trong những chuyện này, lúc này vỗ vỗ bả vai Yến Minh Qua: "Ta có chút khó chịu, muốn hồi phủ."

Lâm Sơ cố kỵ Mộ Hành Phong, không dám trực tiếp nói chuyện Vệ Nhu sắp sảy thai.

Nàng cũng là biến tướng nói cho Yến Minh Qua biết, nàng không muốn truy cứu chuyện này nữa.

Yến Minh Qua lúc này ôm nàng xoay người, ném cho Mộ Hành Phong một câu: "Cấp dưới này của ngươi, ta muốn."

Tự nhiên là Hắc quả phụ.

Hắc quả phụ lộ vẻ hoảng sợ.

Mộ Hành Phong lúc này mới nói: "Ngộ thương đệ muội, đích thật là sơ suất của thuộc hạ ta, bất quá đệ muội hiện giờ có thể tốt đẹp đứng ở chỗ này, cũng nhờ thuộc hạ của ta, nếu không phải có nàng ta, chỉ sợ đệ muội sớm đã mất mạng trong tay Quỷ đường, cho nên.. Sư đệ nếu không vẫn là giơ cao đánh khẽ?"

Mấy chữ giơ cao đánh khẽ hắn ta nói rất nhẹ, thêm vài phần cảm giác không chút để ý.

Yến Minh Qua ở trong rừng phát hiện thi thể của Quỷ đường cũng đã đoán được vài phần, hắn hơi nghiêng đầu: "Nhân tình này, ta sẽ trả lại cái khác cho ngươi."

"Hiện tại là cơ hội trả lại nhân tình này." Mộ Hành Phong nói.

Yến Minh Qua chỉ liếc hắn ta một cái, Mộ Hành Phong biết đây là ý tứ để cho hắn ta tiếp tục nói.

Trên mặt hắn ta vẫn như cũ lộ ra nụ cười, chỉ là độ cong khóe miệng không còn ôn hòa như trước: "Tây bắc cũng không giàu có, Lục hoàng tử thiếu lương thực, lấy lý do luyện binh cho ngươi trở về quan ngoại này, đã tính toán để cho đại quân tây bắc chết đói. Ngươi đi theo Lục hoàng tử, đội quân dòng chính là đại quân tây nam của ngoại tổ hắn, tướng quân dưới trướng cũng có đám người An Định Viễn, ngươi có thể đạt được chỗ tốt gì? Ngược lại Tam hoàng tử, ngồi trên lương điền cẩm thành vô số, dưới trướng chỉ thiếu tướng quân. Ngươi nên biết chuyến đi này của ta là vì cái gì, nếu ngươi đồng ý, ta sẽ trói người cho ngươi."

Hắc quả phụ nghe được câu này, khó có thể tin nhìn Mộ Hành Phong một cái, sắc mặt có chút suy sụp

Khóe miệng Yến Minh Qua giương lên một độ cong trào phúng, nói: "Ta không có hứng thú."

Ánh mắt Mộ Hành Phong nhạt nhẽo sâu thêm vài phần, giống như một cái giếng u lãnh bị ánh mặt trời cắt ra từng đường vân, lộ ra ánh sáng lấp lánh, lại thấm vào xương cốt: "Ngươi và ta cùng bình định thiên hạ này, khai sáng thịnh thế không tốt sao?"

"Nhị hoàng tử tuy là tiểu nhân thật, Tam hoàng tử bất quá cũng chỉ là ngụy quân tử, bọn họ không xứng ngồi ôm vạn dặm hà sơn này." Yến Minh Qua đáp, ánh mặt trời tháng ba không có bao nhiêu ấm áp, hắn đứng ngược sáng, ánh mắt yên lặng.

Cả nhà Yến gia bị đưa lên pháp trường, cảnh tượng thi thể Khương thành ngang dọc khắp nơi còn rõ ràng trước mắt, để cho hắn vì người như vậy làm việc, hắn làm không được!
 
Bình Luận (0)
Comment