Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện ( Dịch Full )

Chương 138 - Chương 148

Chương 148
Chương 148
"Được làm vua thua làm giặc, có xứng hay không, còn phải xem ai là người thắng cuối cùng của thiên hạ này." Mộ Hành Phong chậm rãi nói, một đôi mắt phượng hơi nhướng lên chậm rãi nheo lại, giống như là thanh hồ nhắm mắt lại: "Về phần Lục hoàng tử, ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biết, hắn không có mạng đế vương."

Lâm Sơ một lòng chỉ muốn trở về xem Vệ Nhu thế nào, bị Mộ Hành Phong nói trói chân ở chỗ này, nàng đều nóng nảy muốn mắng mẹ. Những lời lúc trước tạm thời còn nghe được, câu Lục hoàng tử không có mạng đế vương này, làm cho nàng đều hoài nghi Mộ Hành Phong có phải dựa vào một cái miệng giả danh lừa gạt hay không.

Không có tài năng đế vương mà người ta có thể trở thành Hoàng đế trong nguyên tác?

Yến Minh Qua phát hiện Lâm Sơ không kiên nhẫn, giống như trấn an nhéo nhéo thịt mềm trên cánh tay nàng.

"Ta không quan tâm trên đời này ai làm Hoàng đế." Lưu lại câu này, hắn ôm Lâm Sơ cất bước đi về phía cửa phủ, Tiểu Xám ô ô kêu lên, đi theo bên cạnh hắn.

Đại bàng dừng trên tường viện, một đôi mắt chim màu vàng bễ nghễ nhìn đám người phía dưới, thiếu chút nữa viết hai chữ cao ngạo lên đầu mình.

Khi đi ngang qua Lang kỵ vệ, Yến Minh Qua cho Lang kỵ vệ một ánh mắt, lập tức có bảy Lang kỵ vệ xuống ngựa đi vào trong ngõ, xem ra là chuẩn bị đối phó Hắc quả phụ.

Yến Minh Qua đi tới cửa, chỉ thấy một phụ nhân mập mạp vội vàng từ bên trong chạy ra, nhìn thấy hắn cùng Lâm Sơ, phụ nhân mập cơ hồ là mừng rỡ mà khóc, mang theo nức nở nói: "Chủ tử, phu nhân, các người xem như đã trở lại, Vệ cô nương nàng ấy.. Sợ là không được!"

Phụ nhân mập này là thê tử của Triệu đầu bếp, hai phu thê bọn họ vẫn luôn chưởng quản sự việc bếp núc trong phủ.

Lâm Sơ chỉ cảm thấy những lời này giống như một quả bom nổ tung trong đầu mình, chấn động cả đầu nàng ong ong rung động, Vệ Nhu sao lại bị thương nặng như vậy!

Nàng một phen tránh thoát khỏi vòng tay Yến Minh Qua, chạy về phía nội viện.

Yến Minh Qua cũng bị những lời này chấn động không hồi phục tinh thần lại: "Sư tỷ bị làm sao vậy!"

"Thích khách xông vào phủ bắt cóc tiểu công tử, Vệ cô nương vì cứu tiểu công tử, lúc đánh nhau với thích khách bị thương, ngã xuống bậc thang, đến nay hôn mê bất tỉnh! Máu dưới thân căn bản không ngưng được, bị áo đều sắp nhuộm đỏ, đại phu cũng chưa tới.." Triệu đại nương hai mắt đẫm lệ nói.

Yến Minh Qua vừa nghe trong phủ lại xông vào thích khách, sắc mặt cực độ khó coi, dương đông kích tây! Xem ra là con cháu đã chết, Hàn Quốc công muốn đón huyết mạch duy nhất này về Hàn gia.

Hắn trầm hét một tiếng: "Viên Tam, ngươi mau cưỡi ngựa đi thành tây tìm lang trung cho ta!"

Một người trong đám Lang kỵ Vệ hung hăng vung roi ngựa, chiến mã chạy như bay, trong khoảnh khắc biến mất ở cuối ngõ nhỏ.

Mộ Hành Phong vừa từ trong ngõ hẹp đi ra, chợt nghe thấy lời của Triệu bà tử, trên khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt của hắn ta lộ ra vẻ mặt vụng về tựa hồ không thể tin được: "Vệ cô nương? Vệ cô nương nào?"

Yến Minh Qua trở tay vung một quyền hung hăng nện vào mặt Mộ Hành Phong: "Ngươi nói xem?"

Một quyền kia của Yến Minh Qua đến không kịp đề phòng, tốc độ cực nhanh khiến Cát Hồi căn bản không kịp ngăn cản.

Mộ Hành Phong bị đánh cho lảo đảo một cái, hắn ta vội vàng tiến lên đỡ Mộ Hành Phong, một tay sờ về phía sau thanh rìu lớn sau lưng mình, đề phòng nhìn Yến Minh Qua.

Khóe miệng Mộ Hành Phong bị đánh rách, hắn ta lại giống như hoàn toàn không biết đau, chỉ lẩm bẩm nói: "A Nhu.. Là A Nhu có thai.."

Thần sắc hắn ta điên cuồng mà quỷ dị, lướt qua Yến Minh Qua muốn đi vào bên trong, Yến Minh Qua túm lấy cổ áo hắn ta, đỏ mắt nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi không nghe thấy sao? Sư tỷ sảy thai! Người lớn cũng sắp không giữ được nữa!"

Mộ Hành Phong nhìn Yến Minh Qua, trong ánh mắt mừng như điên rút đi, những nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng thấu xương bị hắn ta cố ý xem nhẹ hiện ra, cả người nhìn qua giống như mất hồn phách.

Yến Minh Qua chỉ cảm thấy một cỗ tức giận cơ hồ muốn phá vỡ lồng ngực, giọng nói của hắn tàn nhẫn như một thanh đao đâm thẳng vào phế phủ của người ta: "Ngươi trăm phương nghìn kế đi tính kế, chờ ở cửa này đợi ta trở về, chỉ vì lấy việc cứu phu nhân ta một mạng làm lợi thế để ta quy thuận các ngươi, ngươi có biết khi đó ngươi cùng tỷ ấy chỉ có một bức tường ngăn cách! Ngươi chẳng muốn vứt bỏ mưu kế của ngươi trước đi liếc nhìn tỷ ấy một cái, cố gắng có lẽ có tể cứu được tỷ ấy! Nhưng ngươi không có! Ngươi không có!"

Yến Minh Qua giống như một con báo tức giận, hắn hít sâu một hơi nói: "Đừng làm ra bộ dáng thương tâm này, ngươi không xứng!"

Nói xong những lời này, Yến Minh Qua xoay người muốn tiến vào phủ, Phía sau Mộ Hành Phong khàn khàn lên tiếng: "Để ta nhìn nàng ấy một chút, trên đời này, ngoại trừ sư nương, không có đại phu nào có y thuật cao minh hơn ta."

* * *

Lúc Lâm Sơ lảo đảo chạy vào phòng Vệ Nhu, liền nhìn thấy Vệ Nhu sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trên giường, Hàn Quân Diệp nằm trước giường, hốc mắt đỏ bừng, hiển nhiên là đã khóc qua.

Mùi máu tươi trong phòng kích thích cảm giác của Lâm Sơ, lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự đáng sợ của cái chết, cho dù vịn khung cửa, dưới chân vẫn mềm nhũn đến mức cơ hồ đứng không vững.

Nước mắt tuôn ra từng giọt từng giọt, Lâm Sơ lung tung lau mắt một phen, tự nhủ mình hiện tại không phải lúc khóc, đi đến bên giường cầm tay Vệ Nhu, chỉ gọi một câu "Sư tỷ", nước mắt lại tràn mi mà ra.

Vệ Nhu một người tốt như vậy, ông trời không nên đối xử với người tốt như vậy!

Nhưng giờ phút này Lâm Sơ chỉ cảm thấy vô lực, nàng không hiểu y thuật, cái gì cũng không giúp được Vệ Nhu.

Bàn tay nắm trong lòng bàn tay đột nhiên khẽ động một chút, Lâm Sơ lau nước mắt, thấy Vệ Nhu vén mí mắt lên, mừng rỡ quá đỗi, đang muốn nói chuyện, đã thấy Vệ Nhu nhìn phía sau mình, chậm rãi mở miệng: "Ta sắp chết rồi."

Mộ Hành Phong đứng ở cửa, gió mát thổi vào từ cánh cửa mở rộng, thổi vào y phục màu xanh trên người hắn ta, giống như lần đầu tiên gặp trên núi năm đó.

"Ta sẽ không để nàng chết." Giọng nói ôn nhuận thanh nhã trước sau như một của hắn ta, lúc này khàn khàn mà run rẩy.

Vệ Nhu chỉ cười, một giọt nước mắt chảy xuống mí mắt: "Sư huynh à.. Ta thật sự không thích ngươi."
 
Bình Luận (0)
Comment