Lâm Sơ lại dặn dò Kinh Hòa dưỡng thương một chút, lúc này mới lo lắng ra khỏi phòng.
Đúng lúc Tống Thác mua thuốc trở về, Lâm Sơ vội vàng bảo hắn ta mang vào phòng bếp sắc.
Nàng đi đến phòng Vệ Nhu, vừa đến cửa phòng, chỉ thấy Viên Tam mang theo hai thị vệ canh giữ ở đó, Hàn Quân Diệp trông mong đứng ở cửa.
Thấy nàng, Viên Tam ôm quyền nói: "Tẩu tử."
"Ngươi đây là.." Lâm Sơ có chút nghi hoặc.
Viên Tam giải thích: "Chủ tử bọn họ vận nội lực chữa thương, chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ gặp chân khí chạy loạn, tẩu hỏa nhập ma, thập phần hung hiểm, còn có thể làm người bên ngoài bị thương, ta dẫn người canh giữ ở chỗ này, để tránh có người xông vào chỗ của chủ tử, chủ tử bọn họ sẽ bị quấy nhiễu."
Nghe Viên Tam nói như vậy, Lâm Sơ cũng không dám tùy tiện đi vào, nói: "Vậy ta ở bên ngoài chờ, bên trong có yêu cầu gì, ta cũng có thể kịp thời giúp đỡ."
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng bên trong vẫn là nửa điểm tin tức không truyền đến.
Lâm Sơ hai tay nắm chặt, đi tới đi lui trong sân.
Ngoài viện đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, Lâm Sơ theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy thợ rèn bị mấy phủ binh bắt đi, hùng hùng hổ hổ.
Nàng đi đến cửa sân quát lớn một tiếng: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Một phủ binh lúc này cung kính ôm quyền với Lâm Sơ: "Gặp qua phu nhân, thợ rèn lén lút quanh quẩn ở phụ cận chủ viện, còn muốn lẻn vào chủ viện."
"Ta không có! Ta nghe nói vệ cô nương bị thương, muốn đi xem." Hai tay thợ rèn bị hai phủ binh kiềm chế chặt chẽ, tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Viện tử hắn ta rèn sắt là nơi cách chủ viện xa nhất, ở giữa còn cách một tòa viện, lúc trước thích khách kia công thẳng chủ viện, trước khi tư binh xuất động, hắn ta cũng không biết trên phủ xảy ra chuyện.
Chờ hỏi thăm rõ ràng Vệ Nhu khi giao thủ với thích khách bị trọng thương, lúc này mới lo lắng tới xem một chút.
Lâm Sơ nhíu mày, trách mắng: "Sư tỷ ta thế nào, liên quan gì đến ngươi?"
Vệ Nhu dù sao cũng chưa lập gia đình mà có thai, tuy rằng trong phủ này phần lớn là tư binh của Yến Minh Qua, kỷ luật nghiêm minh, sẽ không lắm mồm nói cái gì, nhưng khó bảo đảm ở sau lưng Vệ Nhu sẽ không có ý kiến gì.
Thợ rèn này lúc trước tuy rằng ân cần với Vệ Nhu một chút, nhưng đều là vì công việc bôn ba, bên ngoài cũng coi như là nói được.
Vệ Nhu là nữ nhân giang hồ, không để ý đến những nam nữ đại phòng gì, hơn nữa lúc trước một lòng một dạ đều nhào vào rèn sắt, tự nhiên không nghĩ tới phương diện đó.
Lâm Sơ biết mình có thể có chút mẫn cảm, nhưng thợ rèn trắng trợn tìm tới như vậy, rốt cuộc vẫn không có lợi cho thanh danh của Vệ Nhu.
Nàng không phản đối việc Vệ Nhu tìm một người đối xử tốt với mình sau khi chấm dứt hoàn tooàn với Mộ Hành Phong. Nhưng nếu người nọ lỗ mãng đến mức ngay cả bảo vệ danh dự của Vệ Nhu cũng không nghĩ ra, Lâm Sơ tuyệt đối không coi trọng.
Thợ rèn lúc trước mới bị Lâm Sơ không hiểu tại sao dùng khó nghe lời đâm một trận, trước mắt Lâm Sơ mở miệng cũng có chút hùng hổ bức người, sắc mặt hắn ta cũng không đẹp mắt, mặt thối nói: "Người trong giang hồ chúng ta, không thể được tiến vào mắt quyền quý các ngươi, kết giao với người khác đều phải tính toán lợi ích mấy lần, Vệ cô nương là nữ trung hào kiệt, binh khí Vệ thị ở thiên hạ cũng là tiếng tăm lừng lẫy, lão tử là kính trọng nàng ấy!"
Tuy rằng sáng sớm biết tính tình thợ rèn này quái đản, nhưng Lâm Sơ vẫn bị những lời này nghẹn một chút. Bất quá lời này của thợ rèn lại đưa ra một lý do chính đáng để tới thăm Vệ Nhu, ít nhất sẽ không làm cho người ta hiểu lầm cái gì.
"Lớn mật, dám vô lễ với phu nhân!" Một phủ binh quát một tiếng, một cước đá vào đầu gối thợ rèn, thân hình thợ rèn cũng không thấy run rẩy một phần, ngược lại dùng sức giãy ra, hất bỏ hai phủ binh kìm chế hai tay, hùng hùng hổ hổ đi về phía trước: "Các ngươi quyền quý xưa nay cao cao tại thượng, liền cảm thấy tất cả mọi người nên quỳ giống như một vẫy đuôi với các ngươi, lão tử lại không! Nếu không phải Vệ cô nương ở trong phủ, lão tử mới không chịu nổi cơn tức này!"
Lâm Sơ thật bị tức giận, lúc trước nàng đột nhiên bén nhọn nói chuyện với thợ rèn, là nàng phát hiện thị vệ kia dị thường, nàng sợ thị vệ kia là người Nhị hoàng tử phái tới, chỉ vì tìm hiểu tin tức bọn họ luyện sắt có đúng hay không. Lấy sự thô bạo của Nhị hoàng tử, vạn nhất lo lắng muốn giết sạch tất cả thợ rèn bên này thì sao?
Nàng cố ý nói thợ rèn là hạng người mua danh chuộc tiếng, là lo lắng thị vệ kia sẽ ra tay với thợ rèn. Một thợ rèn gà mờ xen ngang, tự nhiên sẽ không bị người ta để vào mắt, từ đó tránh được một hồi họa sát thân.
Lâm Sơ cũng không định giải thích nhiều như vậy với một thợ rèn, người có năng lực trên đời này nhiều hơn, nếu năng lực không đạt tới trình độ không thể không có của hắn ta, còn kéo theo dùng như đồ ngốc, đầu óc nàng có bệnh mới dùng người như vậy.
Tống Thác thấy Lâm Sơ bên này tựa hồ nổi lên tranh chấp, đi vội tới hỏi có chỗ nào giúp được Lâm Sơ.
Lâm Sơ mệt mỏi xoa xoa mi tâm: "Ngươi đi tính sổ đưa ra hai trăm lượng bạc cho thợ rèn kia, xem như bồi thường cho hắn tiền nhà cùng tiền công trong khoảng thời gian này, để cho hắn ra khỏi phủ đi."
Hai trăm lượng bạc không phải là một số tiền nhỏ, bồi thường cho thợ rèn tuyệt đối là dư dả.
Tống Thác cũng không nói thêm gì, chỉ đáp một tiếng được.
Thợ rèn vốn đi được vài bước nghe thấy Lâm Sơ thật sự muốn quét hắn ta ra khỏi cửa, thân hình dừng lại, hai tay nắm thành nắm đấm, giống như là có quyết định gian nan gì đó, lại xoay người trở về.
Khuôn mặt hắn ta nhìn tuy là tuấn tú, nhưng bởi vì quanh năm rèn sắt, một thân thịt gân quá mức phát triển, nhìn liền phá lệ có cảm giác áp bách.
Tống Thác sợ thợ rèn gây bất lợi cho Lâm Sơ, tay cầm bội đao cũng chặt hơn vài phần.
"Bạc ta không cần! Sắt ta sẽ tiếp tục đánh!" Thợ rèn cuối cùng nhướng cổ rống lên câu này, khiến Lâm Sơ sửng sốt một chút.
Giống như sợ Lâm Sơ nói hắn ta không có trình độ gì cũng không làm việc, hắn ta lại bổ sung thêm một câu: "Quặng sắt buổi sáng ngài để ta đốt đã sắp đốt xong rồi."
Nửa ngày nay nàng bị bắt cóc, Vệ Nhu lại xảy ra chuyện, Lâm Sơ cũng sắp quên mất mình vốn muốn thử phương pháp luyện thép có khả thi hay không, trước mắt thợ rèn đột nhiên nhắc tới, Lâm Sơ mới nhớ lại.
Sắt thép này có thể luyện ra hay không, liên quan đến sự tồn vong của toàn bộ đại quân tây bắc.
Lời này của thợ rèn rõ ràng có ý lùi bước, Lâm Sơ hơi cân nhắc một chút, cũng biết thợ rèn đại khái là bởi vì sáng nay nàng nói chuyện quá khó nghe mới xông lên như vậy.