Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện ( Dịch Full )

Chương 142 - Chương 152

Chương 152
Chương 152
Trước mắt đang là thời buổi rối loạn, lúc đang cần người, người ta nguyện ý nhượng bộ, Lâm Sơ cũng không tiện níu kéo không buông, nàng nói: "Lời nói vào buổi sáng, là ta mạo muội, mong sư phụ không nên để ở trong lòng."

Thợ rèn rõ ràng là người ăn mềm không ăn cứng, huống chi hắn ta vốn không muốn rời khỏi Yến phủ, sờ sờ ót: "Yến phu nhân khách khí."

Việc này coi như vậy cũng được bỏ qua.

"Nhóm gang kia ngươi trở về trước tiếp tục đốt, thẳng đến khi dung thành nước thép." Lâm Sơ phân phó.

"Nước thép?" Thợ rèn ngẩn người, hắn ta rèn sắt nhiều năm, bình thường đều là quặng sắt thiêu tốt liền bắt đầu rèn sắt, đun thành nước thép cho tới bây giờ chưa từng thử qua.

"Đúng, nấu thành nước thép." Lâm Sơ dùng ngữ khí khẳng định nhấn mạnh một lần.

Thợ rèn suy đoán đây có lẽ là Vệ Nhu phân phó lúc trước, cho dù trong lòng nghi hoặc nặng nề, cũng chỉ đáp lại, trong lòng phỏng đoán đây có lẽ là một phương pháp rèn sắt khác.

Đuổi được thợ rèn đi, Lâm Sơ lại đến trước cửa Vệ Nhu nhìn một chút, vẫn như cũ nửa điểm tin tức không có.

Khăn tay trong tay đang vặn thành một đoàn, cửa phòng lại bị người từ bên trong mở ra, một đám người trong nháy mắt vây quanh.

Người mở cửa chính là Mộ Hành Phong, sắc mặt hắn ta so với lúc trước lại tái nhợt vài phần, mệt mỏi giữa hai hàng lông mày rõ ràng hơn: "Bưng thuốc tới."

"Thuốc sắc trên bếp đưa tới đây!" Tống Thác hô to một tiếng.

Triệu bà tử đang canh giữ ấm thuốc trong phòng bếp nghe thấy tiếng hô bên ngoài, vội vàng rót thuốc đen ngòm vào trong chén, dùng khay bưng ra ngoài.

Lâm Sơ thừa dịp này hỏi Mộ Hành Phong một câu: "Sư tỷ thế nào?"

Nàng từ khe cửa nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy Yến Minh Qua còn đang truyền nội lực cho Vệ Nhu.

Mộ Hành Phong sắc mặt xám tro: "Toàn bộ dựa vào nội lực của Yến Hành treo một hơi, để cho phòng bếp đem liều gấp ba lần thuốc này sắc thêm một chén."

Chỉ một câu này, trái tim Lâm Sơ đều chìm xuống đáy cốc. Viên Tam đứng bên cạnh ánh mắt tối sầm lại.

Mộ Hành Phong nhận lấy chén thuốc, liếc mắt nhìn Viên Tam cùng Cát Hồi một cái: "Các ngươi cũng vào, cùng Yến Hành luân phiên truyền nội lực, một mình hắn sợ là không chống đỡ được bao lâu."

Nhìn cánh cửa trước mắt kia lại khép lại, trái tim Lâm Sơ thắt chặt.

Nàng thấy Hàn Quân Diệp vẫn còn đứng ở cửa, trên gương mặt trẻ con một mảnh bi thương không phù hợp tuổi tác, trong lòng mềm nhũn, ngồi xổm xuống an ủi nói: "Yên tâm, Vệ thẩm của cháu sẽ không có việc gì."

Hàn Quân Diệp nhìn Lâm Sơ một cái, môi quật cường nhếch lên, không nói gì.

Tại sao, tại sao tất cả mọi thứ trong đời này lại không giống với một đời?

Là bởi vì cậu không chịu khổ sở của kiếp trước, ông trời mới muốn cướp đi thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh của cậu sao?

Nếu là như vậy, cậu tình nguyện lên núi đao xuống chảo dầu, chỉ cần Mộ Hoa Quỳnh bình an xuất thế.

Lâm Sơ không biết trong lòng đứa nhỏ đang suy nghĩ cái gì, cũng không tìm được lời an ủi gì, chỉ thở dài.

"Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, phù hộ Vệ cô nương bình an đi! Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi.." Triệu bà tử chắp hai tay lại, trong miệng lẩm bẩm.

Hàn Quân Diệp dường như có cảm giác, kéo tay áo của Lâm Sơ: "Thẩm, con muốn đi chép kinh Phật cầu phúc cho nương."

Lâm Sơ sờ sờ đầu cậu: "Ngoan, đi đi."

Vẻ mặt Hàn Quân Diệp nặng nề bước chân ngắn đi về phía thư phòng.

Bên này Lâm Sơ tạm thời không giúp được gì, liền mang theo Triệu bà tử vào phòng bếp đem thuốc kia dùng liều lượng gấp ba lần sắc ra.

Hổ Lang chi dược lại đưa hai chén đi vào, đợi đến khi màn đêm lên đèn, cửa phòng mới một lần nữa mở ra.

Lần này dẫn đầu đi ra là Yến Minh Qua, có lẽ là tiêu hao quá nhiều nội lực, sắc mặt hắn cũng có chút trắng bệch, lúc ra cửa bước chân lảo đảo một chút, khiến Lâm Sơ hoảng sợ, vội vàng đưa tay đỡ lấy cánh tay hắn: "Tướng công chàng không sao chứ!"

Yến Minh Qua nhìn bộ dáng sắp khóc của nàng, ngực mềm mại, nói: "Không có việc gì, chậm một lát là được rồi."

Lâm Sơ nghiêng đầu nhìn vào trong phòng: "Sư tỷ đâu?"

"Người lớn đứa nhỏ tạm thời cũng không nguy hiểm đến tính mạng." Yến Minh Qua nói.

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Lâm Sơ vừa thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt lại trợn tròn mắt: "Cái gì gọi là tạm thời?"

"Tỷ ấy bị thích khách đả thương, lại trải qua sinh non, thể chất yếu đi, thai nhi cũng không ổn.." Lời sau Yến Minh Qua không nói, nhưng Lâm Sơ đã có thể đoán được.

Trong lòng nàng không có tư vị, nhưng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng: "Mặc kệ như thế nào, đem người lớn bảo trụ là được."

Đám người Yến Minh Qua một ngày không ăn cơm, Lâm Sơ vội vàng bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.

Trong phủ ngoại trừ Kinh Hòa, không có nha hoàn nào khác.

Lúc trước Vệ Nhu ra một thân mồ hôi, Lâm Sơ sợ nàng ta không thoải mái, đặc biệt lấy nước vào phòng giúp nàng ta lau người.

Mùi thuốc trong phòng nồng nặc, Lâm Sơ sợ Vệ Nhu bị cảm lạnh, lại không dám tùy tiện mở cửa sổ thông gió, chỉ đành kéo một tấm bình phong canh giữ trong góc ra, canh trước giường, lúc này mới mở cửa tán tán mùi thuốc.

Vệ Nhu mê man không tỉnh, Hàn Quân Diệp vẫn canh giữ trước giường, khổ đại thâm cừu nhìn chằm chằm bụng nàng ta.

Trong lòng Lâm Sơ cảm khái, đoán chừng đứa nhỏ này thật sự coi Vệ Nhu là mẫu thân của mình.

Trong tay tạm thời không có việc gì, Lâm Sơ ngồi ở trước bàn gỗ tròn, tính toán trong chốc lát phải nói với Yến Minh Qua một tiếng, trong phủ phải mua mấy nha hoàn.

Lúc trước cảm thấy không cần thiết, nhưng trước mắt Kinh Hòa bị thương, Vệ Nhu cũng phải thời khác cần có người trông coi.

Tuy rằng mua nha hoàn gì đó, những thứ này để nữ chủ nhân như nàng quyết định là được, nhưng hiện tại dù sao cũng là thời kỳ phi thường, Lâm Sơ sợ mình mua phải cơ sở ngầm của người khác vào trong phủ. Để cho Yến Minh Qua đi làm, Yến Minh Qua sẽ loại trừ những thứ này.

Tự hỏi chuyện kế tiếp phải làm, Lâm Sơ tay chống đầu đã có chút buồn ngủ.

Ngoài phòng nhớ tới tiếng gõ cửa, Lâm Sơ mở cửa nhìn, là Tống Thác.

"Phu nhân, người thợ rèn kia lại tới, nói là đã đốt ra nước thép." Tống Thác nói.

Những lời này thành công làm cho Lâm Sơ hoàn toàn hết buồn ngủ, có thể thi hành luyện thép!
 
Bình Luận (0)
Comment