Lâm Sơ gãi gãi ót: "Cái này.. Nói như thế nào nhỉ? Hai thế giới, giống như bị thiên địa ngăn cách, bọn họ vĩnh viễn sẽ không có giao nhau, cũng không biết bên ngoài thế giới này còn có một thế giới, người của hai thế giới đều dựa theo quỹ đạo vốn có của mình mà sống hết một đời."
Tay Yến Minh Qua không tự chủ được siết chặt, trong lòng vững như bàn thạch xuất hiện sợ hãi trước nay chưa từng có, giống như cỏ dại phát triển điên cuồng, trong mắt có một tia ảm đạm bị hắn giấu đi: "Vậy nàng làm sao tới nơi này?"
Đột nhiên hỏi vấn đề này, Lâm Sơ hơi ngẩn ra, lập tức có chút buồn bã nói: "Vừa tỉnh lại liền ở chỗ này, có thể là hai thời không song song ngoài ý muốn giao nhau đi."
Yến Minh Qua ở trong quân cũng nghe qua một ít lão binh nói chuyện quỷ quái, mượn thi hoàn hồn gì đó, trước mắt có lẽ chuyện vớ vẩn này thật sự phát sinh bên cạnh mình, hắn đích thật là cảm thấy kinh hoàng, cũng không phải sợ Lâm Sơ, mà là sợ nàng biến mất.
Bàn tay ôm bên hông Lâm Sơ không khỏi siết chặt vài phần, trong mắt tựa hồ có màu đen lan tràn ra, trong giọng nói ẩn giấu một tia run rẩy mà mình cũng không biết rõ: "Vậy nàng vẫn còn có thể trở về sao?"
"Trở về?" Lâm Sơ bị vấn đề này hỏi, xưa nay nàng thích ứng trong mọi tình cảnh, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới vấn đề này, sau khi suy nghĩ một chút, nàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta ở bên kia vô thân vô cố, không có gì đáng để nhớ."
Chỉ là.. Nàng không hiểu sao lại xuyên sách, có thể một ngày nào đó vừa tỉnh lại, phát hiện mình trở lại thế giới hiện đại hay không?
Lâm Sơ không dám nghĩ đến khả năng này, cũng không muốn nghĩ đến khả năng này. Trái tim của nàng đã được đặt ở đây.
Lâm Sơ không biết, những lời nói kia của mình làm cho màu đen vốn tùy ý lan tràn trong mắt Yến Minh Qua chậm rãi phai xuống, trên mặt hắn ngược lại nhìn không ra chút tâm tình dao động, chỉ trầm giọng nói: "Cuối cùng có một ngày, ta sẽ đem nơi này trở nên giống như quốc gia nàng từng sống."
Đầu tiên Lâm Sơ sửng sốt, lập tức cười đến nheo mắt lại: "Được!"
Yến Minh Qua cũng không biết khoa học kỹ thuật trong thế giới hiện đại phát triển đến mức nào, chỉ là dựa vào những lời nàng vừa nói, suy đoán ra là một thịnh thế cùng yến hải thanh. Nàng biết vì sao hắn lại nói như vậy, hắn sợ là bản thân nàng chán ghét với chiến tranh cùng cằn cỗi ở nơi này đi.
Nam nhân này, trong lòng có thiên hạ, cũng có nàng.
Lâm Sơ đột nhiên cảm thấy ông trời đặc biệt thiên vị mình.
Đêm đó, nàng dựa vào vai Yến Minh Qua ngủ, là Yến Minh Qua ôm nàng từng bước một trở về chủ viện.
Ngày hôm sau Lâm Sơ rời giường, từ chỗ Tống Thác biết được Yến Minh Qua sáng sớm đã đi ra ngoài.
Trong lòng nàng có chút nghi hoặc, không nghĩ dù sao cũng là thời buổi rối loạn, cũng không hỏi nhiều, chỉ để phòng bếp giữ lại cơm, nàng tự mình bưng canh bổ đi vào phòng Vệ Nhu.
Vệ Nhu ngủ cả ngày một đêm, sáng nay cũng tỉnh dậy sớm, uống canh bổ xong, Lâm Sơ nói với nàng ta chuyện luyện thép, thần sắc Vệ Nhu vốn đã tốt hơn rất nhiều, ước gì bây giờ đi qua xem thép kia luyện ra như thế nào, chỉ là Mộ Hành Phong dặn dò, trong thời gian ngắn nàng ta không thể xuống giường, sợ thai nhi không ổn định.
Lâm Sơ lại nói nhiều lời, mới khuyên được cô nương luôn luôn làm việc hấp tấp này.
Hàn Quân Diệp không có việc gì đứng trước giường Vệ Nhu bảo vệ.
Lâm Sơ muốn nói đứa nhỏ này hiểu chuyện, biết chiếu cố người, nhưng nàng lại có một loại ảo giác Hàn Quân Diệp chỉ là đang canh giữ bụng của Vệ Nhu.
Bất quá trước mắt quả thật nhân thủ không đủ, Vệ Nhu tự nhiên không thể để những gã sai vặt kia chiếu cố.
Lát nữa Lâm Sơ còn muốn đến chỗ của thợ rèn xem một chút, để Hàn Quân Diệp canh giữ Vệ Nhu, nói cho cậu biết nếu Vệ Nhu có nhu cầu gì, cậu liền đi phòng bếp bên kia tìm Triệu bà tử.
"Biết tiểu phu thê các muội bận rộn, ta hiện tại đã không có gì đáng ngại, có việc ta cũng sẽ gọi Triệu đại nương hỗ trợ, muội yên tâm đi làm đi, rèn sắt luyện binh khí có chuyện gì, cứ việc hỏi ta." Sắc mặt Vệ Nhu vẫn tái nhợt, nhưng khí sắc thoạt nhìn đã tốt hơn rất nhiều.
Sau khi Lâm Sơ ra khỏi cửa, dặn dò Triệu bà tử nửa canh giờ sau đem thuốc an thai trên bếp bưng cho Vệ Nhu uống, lúc này mới đến cửa hàng thợ rèn.
Thí nghiệm ngày hôm qua tuy rằng thành công, nhưng Yến Minh Qua cũng nói, chỉ đạt tới độ cứng của bách luyện cương bảy mươi hai luyện, Lâm Sơ suy đoán, hẳn là tỷ lệ hỗn hợp thép tôi và nước gang xảy ra vấn đề.
Gang có hàm lượng carbon cao, vì vậy độ cứng lớn, nhưng vì hàm lượng carbon quá cao, cũng tương đối giòn.
Độ cứng không đủ, hẳn là nước gang dính ít, có thể để cho thợ rèn tưới nước nhiều hơn một chút.
Lúc Lâm Sơ chạy đến cửa hàng thợ rèn, chỉ thấy bên trong đang rèn sắt, đài rèn sắt không đủ, còn tạm thời dựng thêm hai cái nữa.
Mấy thợ rèn cao to vạm vỡ đang cầm đại thiết chùy chế tạo binh khí.
Nàng nhìn nửa ngày, mới nhìn thấy thợ rèn trẻ tuổi đứng bên trong.
Thợ rèn vừa thấy nàng tới, dừng lại công việc trong tay, lau tay trên y phục bên hông mới đi ra khỏi cửa hàng, cung kính hành lễ với Lâm Sơ: "Gặp qua phu nhân."
Trải qua chuyện luyện thép đêm qua, thợ rèn đối với Lâm Sơ coi như là nhìn với cặp mắt khác xưa.
"Miễn lễ." Tầm mắt Lâm Sơ dừng trên người mấy thợ rèn khác bên trong: "Những người này là.."
"Là người Tống tướng quân mang tới từ sáng sớm." Thợ rèn nói.
Trong lòng Lâm Sơ hiểu rõ, chế tạo binh khí cho một nhánh đội quân không phải là chuyện dễ dàng, sợ là Yến Minh Qua còn phải tìm không ít thợ rèn vào phủ, bất quá chờ quặng sắt vận chuyển về, sợ là phải cùng nhau rèn binh khí, dù sao đây cũng không phải là một hạng mục công trình nhỏ.
Lâm Sơ vốn muốn thợ rèn đem gang ngày hôm qua lại đốt nóng chảy thí nghiệm, khống chế tỷ lệ thép tôi và nước gang để tăng độ cứng của thép, lại không nghĩ thợ rèn quá nhanh hưng phấn, đêm qua liền đem tất cả thép tôi đều gia công thành thép.
Lúc trước đốt một lò nước thép kia cơ hồ dùng hết quặng sắt hiện có, cho nên chỉ có thể chờ người Yến Minh Qua phái đi lấy quặng sắt mang về rồi nói sau.
Đối với công việc luyện binh khí Lâm Sơ cũng không hiểu, chỉ đành về chủ viện bên kia trước.
Biết được Yến Minh Qua đã hồi phủ, nghe nói còn mua bốn nha hoàn, Lâm Sơ ngược lại rất kinh hỉ, ngày hôm qua nàng đều quên nói chuyện này, Yến Minh Qua thế nhưng lại rất tỉ mỉ.
Chỉ là thấy rõ bộ dáng của mấy nha hoàn kia, sắc mặt Lâm Sơ khẽ nhíu lại: "Tướng công, chàng thật sự là mua nha hoàn sao?"