Yến Minh Qua thấy sắc mặt Lâm Sơ khác thường, hai mắt lại nhìn bốn nha hoàn mình mua về, tự nhận không thể thích hợp hơn, hắn nói: "Ta mua không phải nha hoàn thì là cái gì?"
Bởi vì bọn họ nói về chuyện này, mấy nha hoàn cũng vụng trộm lấy mắt đánh giá hai vị chủ tử.
Lâm Sơ khóc không ra nước mắt, ở chung với Yến Minh Qua lâu như vậy, tại sao nàng lại không phát hiện Yến Minh Qua không có năng lực thẩm mỹ chứ?
Nha hoàn trong ấn tượng của Lâm Sơ, bình thường đều là búi tóc song kế, bộ dạng thanh tú khả ái, cũng không thiếu người có dung mạo đặc biệt nổi bật. Nhưng mấy nha hoàn mà Yến Minh Qua mua về.. Thật sự là một lời khó nói hết.
Một nha hoàn mặt đầy rỗ; một nhà hoàn trên mặt có một nốt ruồi đen to bằng móng tay, chung quanh còn rải rác một ít nốt ruồi nhỏ; một nha hoàn trên mặt không biết là bị bỏng hay là làm sao bị thương, vết thẹo bao trùm hơn phân nửa khuôn mặt.
Cũng không phải Lâm Sơ để ý đến dung mạo nha hoàn, chỉ là cái này cùng với nàng vốn tưởng tượng, thật sự là chênh lệch quá xa.
Nếu để cho những nha hoàn này hỗ trợ mang theo Hàn Quân Diệp, nàng đều sợ đứa nhỏ kia trực tiếp dọa khóc.
So sánh ra, nha hoàn béo đứng ở phía sau kia nhìn được mắt một chút.
Nha hoàn béo có lẽ cũng phát hiện Lâm Sơ đang đánh giá nàng ta, lúc này lấy lòng cười với Lâm Sơ.
Bởi vì quá béo, ngũ quan đều chen chúc thành một đooàn, mắt đều nheo lại thành một khe hở, nhìn ngược lại rất đáng yêu.
Lâm Sơ uống một ngụm trà, mới quay đầu thấp giọng nói với Yến Minh Qua: "Tướng công, Kinh Hòa bị thương qua một thời gian là tốt rồi, phòng bếp bên kia có phu thê Triệu đầu bếp, chúng ta liền mua một nha hoàn hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của sư tỷ là được."
Yến Minh Qua nhíu mày, có chút khó hiểu: "Ta đều đã mang người về, đều giữ lại đi, luôn có chỗ hữu dụng."
Sáng sớm hắn đi ra ngoài mua nha hoàn, vốn nghĩ chỉ cần không phải cơ sở ngầm của người khác, mua mấy người lanh lợi lại chịu khó hồi phủ là được.
Đường Cửu lên xe ngựa đi cùng hắn, nghe nói việc này không khỏi lắm miệng hỏi đây có phải là ý của Lâm Sơ hay không, ngày hôm qua luyện thép lăn qua lăn lại đến nửa đêm, Lâm Sơ ngủ rất say, Yến Minh Qua còn chưa kịp nói chuyện này với Lâm Sơ, Đường Cửu biết, lúc này vỗ đùi nói chuyện này không dễ làm.
Một sọt các câu chuyện nha hoàn thượng vị cùng đương gia chủ mẫu khiêu chiến, lại nói chuyện như vậy mặc dù sẽ không phát sinh ở trong phủ bọn họ, nhưng hắn tự ra chủ trương mua nha hoàn thì thôi, nếu mua chút nha hoàn bộ dáng xinh đẹp trở về, khó bảo đảm sẽ không khiến Lâm Sơ suy nghĩ nhiều.
Yến Minh Qua trong nháy mắt cảnh giác, nhất định phải ngăn chặn bất kỳ khả năng nào khiến hắn và Lâm Sơ xa cách tâm.
Lúc chọn nha hoàn, phàm là nhìn qua, đều bị Yến Minh Qua cho lui về, ở trong ánh mắt kinh hãi mà phức tạp của người môi giới, mang theo mấy nha hoàn diện mạo khó coi không ai muốn mà hồi phủ.
Đề nghị bị Yến Minh Qua từ chối, vẻ mặt đau khổ của Lâm Sơ muốn giãy dụa lần cuối cùng: "Tướng công, thế đạo đang loạn, tiêu xài trong phủ cũng lớn, không cần nhiều hạ nhân như vậy."
Nha hoàn béo kia nghe Lâm Sơ lời này, khuôn mặt trong nháy mắt nhăn thành một đoàn, có thể so với một cái biểu tình lã chã chực khóc rất đáng yêu.
"Phu nhân, ngài lưu nô tỳ lại đi, nô tỳ ăn ít hơn mèo, làm việc so với trâu còn nhiều hơn!"
"Phu nhân tâm địa Bồ Tát a, nô tỳ chỉ cầu ngài thưởng nô tỳ một miếng cơm ăn, để nô tỳ làm trâu làm ngựa nô tỳ cũng không một câu oán hận!"
"Phu nhân, nô tỳ biết chịu khổ nhất, cái gì bẩn thỉu mệt mỏi nô tỳ đều có thể làm!"
Sau khi ba nha hoàn kia đều tranh nhau nói xong, nha hoàn béo mới sợ hãi nhìn Lâm Sơ một cái, lắp bắp nghẹn ra một câu: "Phu.. Phu nhân, ngài đừng nhìn nô tỳ.. Nô tỳ béo, kỳ thật, nô tỳ ăn không.. Không nhiều lắm."
Lâm Sơ vốn chỉ muốn lưu lại một nha hoàn béo, nhưng nghe ba nha hoàn còn lại vừa nói như vậy, nhớ tới loạn thế hỗn loạn này, lại không quá nhẫn tâm đem người ta trả về, cùng lắm thì để cho các nàng ta làm nha hoàn thô sử là được rồi.
Lâm Sơ hỏi nha hoàn béo kia: "Ngươi nói lắp sao?"
Nha hoàn béo vội vàng lắc đầu: "Không phải."
Lâm Sơ lần này hiểu được, nha hoàn béo này là quá khẩn trương.
Ngón tay Lâm Sơ gõ tay vịn ghế, suy nghĩ trong chốc lát, để tránh phiền toái sau này, vẫn là gõ trước một phen: "Ta lưu nhóm các ngươi ở lại đây, các ngươi nhất định phải tuân thủ bổn phận, làm tốt việc của mình. Có biết không?"
"Nô tỳ biết được." Mấy nha hoàn ngược lại nhất trí trả lời.
Lâm Sơ hài lòng gật gật đầu, lại hỏi: "Có tên không?"
"Chiêu Đệ."
"Lai Phúc."
"Thúy Hoa."
"Nhị Nha."
Lâm Sơ: ".. Nếu đã đến phủ, vậy vẫn là một lần nữa ban tên đi." Nàng nhìn thoáng qua Yến Minh Qua: "Tướng công có tên gì tốt không?"
Yến Minh Qua kiên quyết không dính tay vào quản lý chuyện nha hoàn, làm bộ ho khan hai tiếng: "Những chuyện này, nàng xử lý là tốt rồi. Ta còn có quân vụ trong người, đi thư phòng trước." Nói xong liền đứng dậy đi ra cửa.
Lâm Sơ không hiểu ra sao, người này, mới vừa rồi cũng không nói bận, bảo hắn giúp đỡ lấy một cái tên thì có quân vụ trong người?
Bất quá nàng cũng không để ý nhiều, nhìn mấy nha hoàn, suy nghĩ trong chốc lát nói: "Các ngươi liền phân biệt gọi là Lập Xuân, Kinh Trập, Cốc Vũ.. Thang Viên."
Lâm Sơ vốn định chọn mấy cái dễ nghe trong hai mươi bốn tiết đặt tên cho mấy nha hoàn, nhưng nhìn khuôn mặt béo của nha hoàn tròn tròn đến lấy lòng, nàng không hiểu sao lại cảm thấy cái tên Thang Viên này rất thích hợp với nàng ta.
"Đa tạ phu nhân ban tên." Mấy nha hoàn hẳn là lúc trước ở chỗ người môi giới đã được dạy qua, vì thế những lễ nghi nên hiểu vẫn điều hiểu.
Lâm Sơ cũng không tiện cứ như vậy dùng bọn họ, trong phủ tuy rằng rõ ràng không có quy củ gì, đó cũng là bởi vì lúc trước trong phủ không nhiều người, tư binh của Yến Minh Qua lại cực kỳ biết tiến biết lui, sẽ không tới các địa phương không nên tới gần như thư phòng.
Trước mắt mấy nha hoàn này còn không dễ bàn, Lâm Sơ liền nói: "Chỗ ở của các ngươi vừa rồi ta đã gọi người thu thập xong, trước tiên đi qua an trí đồ đạc đi, lát nữa ta lại sai người dạy các ngươi quy củ trên phủ."
Mấy nha hoàn nói tạ ơn mới lui ra.