Có lẽ trong ánh mắt Lâm Sơ kháng nghị quá nồng đậm, Yến Minh Qua liếc nàng một cái: "Không muốn đi sao?"
Lâm Sơ cười cứng đờ: "Ta cảm thấy mình không cần đi."
Cố kỵ Vương Hổ còn ở đây, Yến Minh Qua ngược lại cũng không nói những lời gì mà quá phận, chỉ nhấc mí mắt lên: "Nàng đem chữ 'Nhất' kia viết lại ta xem một lần nữa."
Lâm Sơ trong nháy mắt ủ rũ.
Vương Hổ thấy vậy, vội vàng ôm quyền: "Đại ca, bố phòng bên cửa thành phía nam cứ định như vậy, vậy đệ trở về trước."
"Ngươi trở về đi." Yến Minh Qua nói.
Chờ Vương Hổ rời khỏi thư phòng, Lâm Sơ mới trừng mắt nhìn Yến Minh Qua một cái: "Ở trước mặt người ngoài không thể lưu lại chút mặt mũi cho ta sao?"
Yến Minh Qua nhướng mày: "Kia gọi là không cho nàng mặt mũi?"
Lâm Sơ vòng qua thư án, chạy đến trước mặt Yến Minh Qua, hiến ân cần rót một chén trà đưa cho hắn: "Cái kia đi, tướng công à, ta cảm thấy ta lớn như vậy, còn cùng hai đứa nhỏ học hành, chuyện này thật không tốt a."
Yến Minh Qua nhận lấy trà nàng đưa tới uống một ngụm, mới bình tĩnh nói: "Không có gì không tốt, học với hai đứa nhỏ, ta tin phu nhân luôn có thể học tốt hơn đứa nhỏ."
Cái này chính là biến tướng uy hiếp nàng.
Lâm Sơ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhào tới cắn hắn một cái, không mang theo khi dễ người như vậy. Chữ bút lông này nếu dễ dàng học được như vậy, nàng đã sớm xuất sư rồi.
Dù sao để Lâm Sơ học tập chữ đã là chuyện ván đã đóng thuyền, Yến Minh Qua cũng thông minh không nói nhiều về đề tài này, hỏi: "Nàng đến đây, chính là vì cầu tình cho hai tiểu tử bên ngoài?"
Biểu tình biến hóa của hắn chỉ là rất nhỏ, vẫn là bị Lâm Sơ bắt được, sợ Yến Minh Qua hiểu lầm là hai đứa nhỏ kia bảo nàng đến cầu tình. Lâm Sơ vội vàng nói: "Không, ta vừa từ chỗ sư tỷ tới đây, thấy trên cánh tay Quân Diệp còn đeo nẹp mà còn đứng trung bình tấn, hôm nay mặt trời lại nắng gắt, nghĩ dù sao cũng vẫn là đứa nhỏ, lúc này mới lắm miệng một câu."
Yến Minh Qua nắm lấy một tay nàng xoa khớp xương, nghe được câu này, ánh mắt nhìn Lâm Sơ một cái: "Không nói nàng lắm miệng. Chịu được khổ trong khổ, mới làm người trên người. Vương Hổ phải bận rộn với chuyện quân doanh, không có thời gian dạy đứa nhỏ này, đặt ở nhà để Tống Thác dạy chúng tập võ, hiện tại đối với hai đứa nhỏ này nghiêm khắc một chút, nền móng của bọn nó mới được tốt."
Biết đại phản diện dụng tâm lương khổ, Lâm Sơ cũng không có gì để nói, nàng nhìn Yến Minh Qua đánh dấu mấy chấm đỏ nhỏ trên bản đồ, suy đoán có lẽ là điểm phòng ngự quân sự. Trải qua lời nhắc nhở vừa rồi của Yến Minh Qua, nàng ngược lại nhớ tới mục đích chân thật của mình đến nơi này: "Tướng công, ta cùng sư tỷ thương lượng một chút, hiện tại thợ rèn trong quân doanh không phải là không đủ sao, chúng ta có thể để cho binh lính bình thường giúp đỡ đem thép rèn thành vũ khí cơ bản ở hình thức ban đầu, lại để cho thợ rèn sư phụ gia công, tốc độ như vậy vẫn có thể làm nhanh một chút."
Động tác xoa xoa xương bàn tay Lâm Sơ của Yến Minh Qua dừng lại, hỏi: "Có khả thi không?"
"Ta đã hỏi sư tỷ rồi, sư tỷ nói là được, dù sao cũng chỉ là chế tạo binh khí có độ cứng bình thường, không có trở ngại." Lâm Sơ nói.
Yến Minh Qua trầm tư một lát mới nói: "Vậy ta chờ nhóm sắt thép tiếp theo luyện ra, để cho các thợ rèn thi hành biện pháp này."
"Bất quá sư tỷ còn nói, đại đa số thợ rèn hẳn là đều không muốn chế tạo nửa đường, bọn họ tình nguyện từ đầu đến cuối đều là tự mình chưởng chùy." Lâm Sơ bổ sung.
"Đây đều là chuyện nhỏ." Yến Minh Qua buông tay Lâm Sơ ra, đẩy nghiên mực đến bên cạnh thư án, xốc con ngươi lên mỉm cười nhìn Lâm Sơ: "Phiền phu nhân giúp vi phu mài mực."
Nụ cười kia liếc mắt một cái khiến tim Lâm Sơ đập thình thịch.
Rõ ràng là một tướng quân rong ruổi sa trường, nhưng khi hắn dỡ bỏ một thân nhung trang kia, dung nhan lại tuấn dật giống như một con cháu thế gia được hun đúc trong hương thơm thư hương. Đôi tay thon dài của hắn, vô luận là cầm cung, cầm kiếm, hay là chấp bút, đều cực kỳ đẹp mắt.
"Phu nhân nhìn ta làm gì?" Hắn biết rõ cố hỏi, trong nụ cười mang theo vài phần tà khí.
Lâm Sơ bị bắt bí sắc mặt nghẹn lại, nghĩ đến đều lão phu lão thê, cũng không thể chơi mặt đỏ già mồm nói không có nhìn kia, vì thế Lâm Sơ ho khan hai tiếng nói: "Tự nhiên là bởi vì tướng công đẹp mắt."
Lần này đến phiên Yến Minh Qua ngẩn ra, hắn ngược lại không ngờ Lâm Sơ sẽ trả lời như vậy, dứt khoát bất cứ giá nào cũng muồn trêu chọc người đến cùng.
Hắn một tay chống mặt, khuỷu tay chống lên thư án, một đôi con ngươi hẹp dài sâu thẳm mà mê ly: "Phu nhân không ngại nói xem, có bao nhiêu đẹp mắt."
Lâm Sơ một tay ấn nghiên mực, một tay cầm mực dùng sức mài mực, lạnh lẽo nói: "Cũng đẹp mắt hơn Tiểu Xám một chút."
Yến Minh Qua: "..."
Buổi tối hắn muốn ăn thịt chó.
* * *
Một tòa biệt viện yên tĩnh.
"Loảng xoảng" một tiếng ấm trà bị đập vỡ mạnh trên mặt đất.
Nam nhân mặc áo xanh màu da tái nhợt gần như trong suốt vừa ho khan vừa giận dữ quát: "Ngươi nói, người của chúng ta, Yến Minh Qua một người cũng không mua đi?"
Ám vệ quỳ trên mặt đất mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Đúng vậy."
Mộ Hành Phong âm ngoan nói: "Ta phân phó ngươi như thế nào?"
Ám vệ nơm nớp lo sợ biện giải cho mình: "Nhóm nha hoàn trong tay người môi giới, tất cả thuộc hạ đều đã chuẩn bị qua, chỉ có bốn nha hoàn tướng mạo xấu lạ, vẫn không có người mua nên thuộc hạ không quản, ai ngờ Yến Hành hết lần này tới lần khác lại mua bốn nha hoàn kia.."
"Đồ khốn kiếp!" Mộ Hành Phong giận đến mức vỗ bay một chén trà khác trên bàn, tay hắn ta đặt lên miệng không ngừng ho khan: "Khụ khụ khụ.. Yến Hành, ta ngược lại xem thường hắn, tay hắn đã vươn tới bên này của ta rồi? Tra! Tin tức rốt cuộc là bị rò rỉ ở đâu!"
Ánh mắt hắn ta âm trầm lại hàn độc, giống như là độc lưỡi u ám đang tê tê phun ra xà độc, thuộc hạ trong một phòng đều yên tĩnh như ve sầu mùa đông.