Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện ( Dịch Full )

Chương 166 - Chương 176

Chương 176
Chương 176
Lúc Kinh Hòa tới tìm Lâm Sơ, Lâm Sơ đang ở dưới thành lâu tạm thời tìm ra một mảnh đất trống hỗ trợ chăm sóc thương binh.

"Phu nhân!" Kinh Hòa lớn tiếng gọi một tiếng.

Lâm Sơ vừa giúp quân y băng bó cho một thương binh xong, nghe tiếng liền đi về phía Kinh Hòa: "Pháo hoa đã tìm xong chưa?"

Kinh Hòa gật đầu: "Pháo hoa toàn thành đều giao cho Thạch Lục, chủ tử còn bảo nô tỳ hồi phủ mang đại bàng đến."

"Chàng ấy muốn A Hoa làm gì?" Lâm Sơ khó hiểu.

Trước đây Lâm Sơ đặt rất nhiều cái tên cho đại bàng, nhưng mặc kệ gọi thế nào, đại bàng cũng không phản ứng. Có một lần nhìn thấy lông vũ trên thân đại bàng đều là hoa rực rỡ, Lâm Sơ kêu một tiếng A Hoa, đại bàng nhìn nàng hồi lâu, trong lòng Lâm Sơ mừng rỡ, liền đặt tên đại bàng là A Hoa.

"Cái này.. Nô tỳ cũng không biết, Thạch Lục đã mang đi cho chủ tử." Kinh Hòa nói xong liền kéo Lâm Sơ qua, để nàng ngồi sang một bên: "Ngài còn chưa ăn cơm hả? Nô tỳ đã về phủ lấy canh cá mang tới cho ngài đây."

Kinh Hòa mở hộp thức ăn mình xách tới, lấy ra chén múc cho Lâm Sơ một chén.

Lâm Sơ đang muốn nói nàng đi theo những phụ nhân kia, tùy tiện ăn chút bánh bao mặt trắng do hỏa đầu quân đưa tới là được, đột nhiên ngửi thấy mùi tanh, trong dạ dày nàng quay cuồng một trận, lại có chút buồn nôn.

Kinh Hòa hoảng sợ: "Phu nhân, ngài bị bệnh sao?"

Lâm Sơ có một tật xấu nhỏ, mỗi lần nhiễm phong hàn, sẽ buồn nôn nôn mửa.

Trong thời cổ đại, bởi vì kỹ thuật y tế thiếu thốn, phong hàn phát sốt trong mắt bọn họ đều là chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ bệnh nặng chết người. Cho nên Kinh Hòa khẩn trương vô cùng.

"Hình như không có a." Lâm Sơ lấy tay thăm dò trán mình, không nóng.

Kinh Hòa lại gấp đến độ không chịu nổi: "Ngài nhất định là mấy ngày nay lo lắng quá nhiều, ăn không ngon cũng ngủ không ngon, mệt mỏi, ngài ngồi nghỉ ngơi một lát đi, nô tỳ gọi quân y tới đây cho ngài xem một chút."

Lâm Sơ vội vàng ngăn cản Kinh Hòa lại: "Bên này ta không có gì đáng ngại, ta tự mình ngồi nghỉ một lát là được rồi, quân y chỗ đó nếu trì hoãn, có thể chính là một mạng người không còn."

Kinh Hòa không thể lay chuyển được Lâm Sơ, đành phải bỏ qua.

Lâm Sơ đang suy nghĩ làm sao mình lại không hiểu sao lại buồn nôn, chỉ thấy hai đứa nhỏ bưng một chén nước lạnh đi tới.

Đứa trẻ lớn tuổi rụt rè mở miệng: "Yến phu nhân, ngài có khát không, uống một ngụm nước đi."

Đứa nhỏ tuổi lại tìm tòi móc ở trong ngực, móc ra một miếng bánh bao dùng tay gói lại, đưa cho Lâm Sơ: "Cho ngài ăn."

Bọn nhỏ có nghĩ là nàng đang khát nước đói bụng sao?

Lòng tốt của trẻ nhỏ làm cho Lâm Sơ cảm động trong lòng, nàng sờ sờ đầu hai đứa nhỏ nói: "Ta không đói, cũng không khát." Lại quay đầu phân phó Kinh Hòa: "Đem canh cá kia chia cho bọn nhỏ đi."

Kinh Hòa tuân lệnh.

Hai đứa trẻ phỏng chừng chưa từng uống canh cá thơm như vậy, nhìn nước canh trắng đậm kia, thèm đến chảy nước miếng, nhưng vẫn kiên định lắc đầu: "Tụi con ăn bánh bao, không đói, đem canh cá cho quân gia uống, quân gia uống, đánh lui man di!"

Đáy lòng Lâm Sơ có một góc bị xúc động, nàng đưa hộp thức ăn cho đứa bé lớn hơn, nói: "Vậy hai đứa đem hộp thức ăn này đưa cho quân gia được không?"

Hai đứa nhỏ nhìn quân hán uy vũ mặc giáp đeo đao bên kia thành lâu, hưng phấn đến thần sắc đỏ bừng, dùng sức gật đầu.

Nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ xách hộp thức ăn chạy đi, Lâm Sơ không khỏi cảm khái: "Những đứa nhỏ này hiểu chuyện hơn nhiều so với đứa nhỏ nhà phú quý, nếu cũng có thể vào học đường, thi khoa cử, tương lai Diêu thành này tất nhiên lại là một phen quang cảnh."

Lâm Sơ nói Kinh Hòa cũng không hiểu lắm, nhưng nàng ta biết đó nhất định là một tương lai rất tốt đẹp, gật gật một chút nói: "Sẽ có một ngày như phu nhân nói vậy."

Lâm Sơ cười nhạt: "Chỉ mong là thế."

* * *

Sau giờ Ngọ.

Trên thành lâu trống trận kịch liệt, cửa thành huyền thiết nặng nề chậm rãi mở ra, Vương Hổ mang theo đội tiên phong cầm lá cờ chữ Yến trên nền đỏ chữ đen dẫn đầu xông ra ngoài.

Man quân xa xa nhìn thấy lá cờ kia, đều có chút xao động bất an, giống như là đột nhiên có cái gì đó bị đánh thức từ trong trí nhớ bụi bặm mà sợ hãi.

"Yến gia quân!"

"Là Yến gia quân Yến gia quân của Vĩnh An Hầu!"

Hô Diên Khiếu ngồi trên lưng ngựa, nhìn lá cờ chữ Yến kia, ánh mắt thâm trầm: "Cách năm năm, không nghĩ tới còn có thể gặp lại lá cờ này."

Đội tiên phong kia cũng không có bày trận hình trước, ngược lại là cưỡi ngựa một mực chạy về phía này.

Hô Diên Khiếu thấy người trên ngựa sau lưng tựa hồ đều mang theo thứ gì đó, sắc mặt đại biến, hô to: "Là thuốc nổ, lui về phía sau!"

Man quân đã bị hỏa lực oanh tạc cả buổi sáng biết rõ phần sợ hãi kia, cuống quít lui về phía sau, trong nháy mắt nhường cho quân Chiêu một khối địa bàn lớn.

Đã thấy những người đó ở cách đó không xa từ trên lưng ngựa trèo xuống, đem đồ đạc đặt trên mặt đất, lại cưỡi ngựa chạy về.

"Phanh!"

Sau một tiếng nổ lớn, bầu trời thổi bay pháo hoa đầy màu sắc.

Yến Minh Qua ở trên thành lầu hô to: "Hô Diên lão nhi, sớm thả pháo hoa ăn mừng sau khi các ngươi về với ông bà, liền dọa các ngươi thành ra như vậy?"

Hô Diên Khiếu tức giận không thể kiềm chế: "Đây là cách hạ lưu có thể dùng được, xem ra ngươi cũng là kiềm lừa kỹ cùng rồi! Các dũng sĩ, lên cho ta!"

Man quân lại điên cuồng gào thét tấn công bên kia.

"Phanh!"

"Bang bang bang!"

Pháo hoa liên tiếp nổ tung trên không trung, tuy rằng vào ban ngày, màu sắc của pháo hoa không lộng lẫy rõ ràng như vậy, nhưng vẫn vô cùng bắt mắt.

Man di ở trên thảo nguyên chưa từng thấy qua đồ chơi nơi địa phương phồn hoa này, không ít người ngẩng đầu nhìn.

Có người bị bột vôi và bột tiêu rơi vào trong mắt, thống khổ che mắt lăn lộn trên mặt đất gào thét.

Hô Diên Khiếu tự biết mình trúng mánh khóe này, rống giận: "Tất cả dũng sĩ nghe lệnh, đừng nhìn những thứ trên trời!"

"Oanh.." Một bình thuốc nổ từ trên thành lâu ném tới, nổ tung một mảnh man di.

Không ngẩng đầu nhìn làm sao tránh né hỏa lực của đối phương?

Đây rõ ràng là một tử cục!

"Trên trời có thứ gì đó bay tới rồi!" Một man di hoảng sợ lên tiếng.

"Sao lại là thuốc nổ? Họ ném thuốc nổ từ trên trời xuống?"

Đội hình quân man di loạn không ra hình dạng, líu ríu ôm đầu chạy trối chết, vô luận Hô Diên Khiếu hét lớn như thế nào cũng không thấy hiệu quả.

Bay qua bầu trời là một vài con diều giấy lớn, trên diều cột một túi lớn hạt tiêu hoặc bột vôi.

Man di là hơn mười vạn người, trong pháo hoa có thể đặt hạt tiêu cùng bột vôi dù sao cũng có hạn, Yến Minh Qua mới nghĩ ra biện pháp này.

Đại bàng một tiếng kêu dài, lơ lửng trên không trung, đột nhiên cầm lấy một con diều giấy bay lên trời cao, kỳ thật là đang cố gắng dùng móng vuốt sắc bén đem túi buộc trên diều giấy phá nát, để cho bột vôi cùng hạt tiêu rắc xuống.

"Thần điểu đến giúp chúng ta!" Man di trên thảo nguyên luôn luôn coi ưng là vật may mắn, thấy đại bàng bắt hỏng một con diều giấy, lúc này hưng phấn rống to.

Lần này man di ngẩng đầu nhìn trời cơ hồ chiếm đại đa số, khi bột vôi cùng hạt tiêu lọt vào mắt, quân Đại Chiêu còn chưa phát động công kích, chính quân man di đã kêu rên ngã hơn phân nửa.

Quân Đại Chiêu trên thành lâu nhìn thấy một màn này, sắc mặt ai nấy đều vui mừng, sĩ khí đại chấn, hận không thể xông xuống quyết tử chiến với man di.

Khóe môi Yến Minh Qua nhếch lên, hét lớn: "Nổi trống, xuất binh!"

Trận chiến chân chính cuối cùng, đang đến!
 
Bình Luận (0)
Comment