Tiếng trống trận, ngột ngạt như sấm sét.
Gió cuốn tinh kỳ, trời cao tịch liêu.
Kèm theo tiếng xích sắt bị xoắn lại, tấm sắt rộng hơn ba trượng chậm rãi phủ lên phía trên hào hộ thành.
Quân Đại Chiêu vẫn im lặng, động!
"Giết!"
Tiếng hô vang vang lên.
Đây là nhánh quân tiên phong đầu tiên Đại Chiêu phái ra, sau năm trăm khinh kỵ binh, là ba ngàn bộ binh thân mang trọng giáp.
Kỵ binh thắt lưng đeo song đao, tay cầm trường mâu, trường mâu có thể ném xa giết địch, song đao là cận chiến phòng thân.
Một phần ba bộ binh một tay cầm khiên thuẫn, một tay cầm trường mâu, hai phần ba còn lại chỉ cầm trường mâu chủ yếu dùng để tấn công. Khi gặp phải kẻ thù mạnh mẽ, bộ binh tay cầm khiên thuẫn có thể bao vây những binh lính không có khiên để giảm thương vong.
Man di bên kia loạn thành một nồi cháo, kỵ binh Đại Chiêu cưỡi ngựa chạy như điên chạy tới, chém đầu người giống như cắt rau hẹ.
Kỵ binh phụ trách đem đội hình vốn đã tràn ngập nguy cơ của man di tách ra, bộ binh theo sát phía sau thì thừa mái nhà dột đi nhặt đầu người, trong lúc nhất thời quân Đại Chiêu tựa hồ hoàn toàn áp chế man di.
Yến Minh Qua ở trên thành lâu thấy rõ tình hình chiến đấu, hắn nói: "Phái thêm ba ngàn kỵ binh, từ hai cánh bao vây tới, man di đông người, chúng ta chỉ cần đem đội hình của bọn chúng tách ra, không để cho bọn chúng ôm vào một đoàn là được."
Đội quân tiên phong do Vương Hổ dẫn dắt, có thể nói là một cái ngụy trang, để man di tập trung tinh lực qua, bên này lại phái khinh kỵ binh từ phía sau vây giết.
Mặc kệ kế hoạch có hoàn mỹ cỡ nào, nhưng trước khi số lượng tuyệt đối của quân man di còn áp chế, đều trở nên cực kỳ gian nan.
Số lượng quân man di gấp năm lần quân Đại Chiêu, nói cách khác, trận chiến này muốn thủ thắng, mỗi binh lính Đại Chiêu đều phải chém giết năm man di.
"Đại ca, để cho đệ đi đi." Viên Tam mở miệng.
So sánh ra, lần xuất kích thứ hai này quân tiên phong mới là đội ngũ chân chính chịu chết.
Dù sao bọn họ ngoại trừ không ngừng xung phong, không còn đường mà quay về, mà nhánh quân tiên phong của Vương Hổ còn có trọng giáp bộ binh mang theo khiên thuẫn, thời khắc mấu chốt có thể xây dựng tường khiên thuẫn phòng ngự ngăn cản một đợt.
Yến Minh Qua nhìn về phía Viên Tam, cái gì cũng không nói, chỉ nặng nề vỗ một cái vào vai hắn ta: "Đi đi."
Viên Tam ôm quyền: "Mạt tướng lĩnh mệnh!"
Hắn ta sải bước đi xuống thành lâu, thiết giáp trên người vang lên leng keng.
Vương Hổ chỉ huy đội ngũ chiếm hết tiên cơ chém giết một đợt man di, Man di cũng phục hồi tinh thần lại, dùng tường người tầng tầng lớp lớp vây bọn họ ở giữa.
Một khi bọn họ bị quân man di hoàn toàn vây quanh, dưới sự áp chế tuyệt đối của nhân số, vậy nửa điểm khả năng sống sót cũng không có, Vương Hổ chính là hiểu được điểm này, mới giống như một con báo giết đỏ mắt giận dữ quát: "Xung phong! Tiếp tục xung phong!"
Khổ người hắn ta lớn, khí lực cũng lớn, ở trên lưng ngựa dùng đại đao vung tới, một chuỗi man di ở phía trước chắn đường cũng bị đánh bay.
Chỉ là giết chóc này phảng phất vĩnh viễn không có điểm cuối, hắn ta mặt đầy máu tươi đều không biết là quân man di hay là của mình, người đi theo phía sau hắn ta ai nấy đều ngã xuống. Tiếng chém giết chung quanh chấn động màng nhĩ hắn ta ong ong rung động, lại có chút cảm giác trời đất quay cuồng.
"Oanh!" một tiếng nổ vang làm cho hắn ta thanh tỉnh ngắn ngủi vài phần, một nhánh kỵ binh khác thế như chẻ tre giết vào.
Người nọ cầm đầu chính là Viên Tam, Vương Hổ nhất thời có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Man di người đông thế mạnh, thân binh của hắn ta ai nấy đều ngã xuống, chính mình ở trong không ngừng giết chóc này, có loại cảm giác một mình chìm nổi trong biển rộng mênh mông.
"Lão Ngũ, lui bộ binh bên kia!" Viên Tam hét lên với hắn ta.
Vương Hổ cũng không nhiều lời, cưỡi ngựa cầm đại khảm đao chém đầu hai thước của mình giết tới bộ binh bên kia, năm trăm kỵ binh hắn ta dẫn dắt, đã chết hầu như không còn, hiện tại chỉ có một bên chém giết một bên mượn tường thuẫn phòng ngự phá vòng vây.
Viên Tam mang theo ba ngàn kỵ binh xông thẳng vào, phá hư đội hình man di không còn hình dạng.
Hô Diên Khiếu cũng nhìn ra chỉ cần chém giết thủ lĩnh của hai đội tiên phong này, như vậy quân tiên phong này cũng sẽ không công tự phá, ông ta giận dữ quát: "Xuất chiến xa!"
Chiến xa của quân man di tương tự như xe đẩy cỡ lớn, bất quá phía trước xe đẩy nhỏ có một tấm canh gỗ, trên vách ngăn có gỗ nhọn. Loại chiến xa này chủ yếu là nhằm vào bộ binh, chiến xa dùng hai con ngựa kéo, chiến mã khi chạy sẽ đụng bộ binh ngã xuống đất, bộ binh còn chưa kịp đứng lên, đã bị chiến xa kéo phía sau đâm thành cái sàng.
Yến Minh Qua ở trên thành lâu lạnh lùng nhìn chiến xa man di phóng ra dần dần tiến về phía bộ binh, trầm thấp mở miệng: "Xe ném đá chuẩn bị."
Mười chiếc xe ném đá trên thành lâu đều được lắp đặt xong thuốc nổ, điều chỉnh phương hướng, chuẩn bị sẵn sàng.
Yến Minh Qua ra lệnh một tiếng: "Ném!"
"Oanh --Oanh--"
Liên tiếp tiếng nổ nổ vang, chiến xa của man di phần lớn đã bị nổ tung.
Vương Hổ đã quá mệt mỏi, trở lại bên trong bức tường khiên thuẫn mà bộ binh dùng trọng thuẫn vây quanh, hung hăng thở hổn hển một hơi mới quát: "Nãi nãi hùng, dám ở trước mặt quân gia gia ngươi ra vẻ ta đây! Bày trận!"
Tường thuẫn ở hàng trước vây kín không kẽ hở, bộ binh cầm khiên ngồi xổm xuống, bộ binh cầm trường mâu liền giẫm lên bả vai bọn họ lướt qua tường thuẫn, ném trường mâu vào man di đang đến gần.
Nếu như thế lực song phương đều địch lại, như vậy man di rất có khả năng đã bị đánh không hề có lực trở tay.
Đáng tiếc nhân số man di đông đảo, giết xong một đợt, lại xông lên một đợt, không có điểm cuối.
Bộ binh dựa vào tường thuẫn tới gần, nhưng trường mâu trong tay bọn họ cơ hồ đã bị ném sạch, vẫn bị một mảnh man di đông nghìn nghịt áp áp chế.
Nhiệt huyết hăng hái ngay từ đầu trôi qua, quân Đại Chiêu trong lúc chém giết chậm rãi mệt mỏi, man di phản công cũng càng thêm rõ ràng.