Đuổi Vệ Nhu ra khỏi phòng, Yến Minh Qua trầm mặt trải xong chăn đệm, nằm lên.
Lâm Sơ cách giường nhìn người nằm trên mặt đất, nhẹ giọng gọi một câu: "Tướng công."
Yến Minh Qua ngay lập tức quay đầu lại: "Muốn uống nước sao?"
"Ta không khát. Cái đó.. Chàng vẫn nên ngủ trên giường đi." Đáy lòng Lâm Sơ rất băn khoăn, đều nói nữ nhân mang thai cảm xúc phập phồng sẽ tương đối lớn, hiện tại nàng xem như tự mình cảm nhận được, lúc ấy cũng không biết vì sao, nước mắt chính là không ngừng được.
Yến Minh Qua trầm mặc một giây, mới hỏi: "Được chứ?"
Lâm Sơ có chút khó xử, giọng điệu thật cẩn thận này, ánh mắt đáng thương như đại cẩu kia.. Luôn luôn cảm thấy rằng mối quan hệ của họ đang phát triển theo một hướng kỳ lạ.
Nàng ho khan hai tiếng, ừm một tiếng.
Yến đại cẩu trong nháy mắt vứt bỏ chăn đệm dưới đất, cọ lên giường, chỉ dính sát bên ngoài mép giường.
"Sơ nhi, thực xin lỗi."
Trong đêm, giọng nói của hắn rất nhẹ.
Hắn từng cho rằng mình sống trong địa ngục, gặp Lâm Sơ, hắn mới chậm rãi thu liễm tất cả sự thô bạo của mình. Ở bên nàng, hắn mới cảm thấy mình sống như một con người.
Hắn biết được tư vị mất đi, cũng biết mình hiện tại có thứ chết cũng không thể mất đi.
Phương Dật Sinh phản bội, ống tay áo trống rỗng của Viên Tam, trong lúc hoảng hốt làm cho hắn lại nhìn thấy một màn năm đó cả nhà Vĩnh An Hầu bị áp giải lên pháp trường.
Nếu có một ngày thật sự như vậy, hắn sử dụng gì để bảo vệ tình cảm chân thành của mình?
Hắn không cho phép bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh!
Làm hoàng đế, làm tướng, đều chỉ là chuyện trong một ý niệm của hắn.
Danh bất chính ngôn bất thuận thì như thế nào, từ xưa đến nay người thắng là vua.
Mặc kệ con đường nào, hắn tự nhiên đều là trải thảm xong.
Hắn giấu diếm suy nghĩ của mình, chờ Lâm Sơ tới hỏi, không phải thăm dò Lâm Sơ, hắn chỉ muốn biết, Lâm Sơ muốn cái gì.
Có lẽ hắn đoán được, nhưng cho dù chỉ có một phần vạn không xác định, hắn cũng sẽ không mạo hiểm.
Cả đời này, hắn cái gì cũng dám đánh cược, chỉ có nàng, hắn không dám đánh cược.
"Chàng a.." Trong đêm tối, Lâm Sơ thở dài một tiếng, nàng xoay người, ôm lấy Yến Minh Qua: "Chàng chính là một tai họa."
"Tai họa với ta là đủ rồi, không được gây họa cho người khác nữa." Lâm Sơ lẩm bẩm.
Yến Minh Qua xoay người đem nhốt người vào trong ngực: "Vi phu cẩn thận tuân theo lời dạy của nương tử."
* * *
Những ngày tiếp theo trôi qua một chút nhanh chóng.
Yến Minh Qua một bên đốc thúc luyện thép đánh binh khí, một bên đem chuyện nông canh để trong lòng.
Thời điểm chiến loạn, vàng bạc thật ngược lại không được hoan nghênh như lương thực.
Yến Minh Qua phái người dùng lương thực hoặc muối, đi phương nam thay đổi một ít trâu cày trở về, cuối cùng kịp vào cuối xuân trồng lương thực.
Tây Bắc đất đai cằn cỗi, khí hậu cũng không tốt như phía nam, theo một số kinh nghiệm của lão nông địa phương, trồng ngô lúa mì những loại hoa màu có thể no bụng.
Lão nông địa phương còn nói, chờ đến mùa thu, trồng lúa mì thanh khoa, tiết này sang năm, có thể thu hoạch lúa mì thanh khoa.
Đất nông nghiệp nhiều năm không có trồng trọt, đều thành một mảnh đất hoang, đội quân nhàn rỗi, Yến Minh Qua còn tự mình dẫn theo một chi đội quân đi qua hỗ trợ khai khẩn đất hoang.
Yến gia nhiều đời canh giữ ở quan ngoại tây bắc này, mặc kệ người thống trị vương triều Đại Chiêu là ai, nhưng Yến Minh Qua đối với vùng đất này là có cảm tình, hắn cũng thật lòng hy vọng bách tính trên mảnh đất này có thể tránh được nỗi đau chiến loạn, ăn cơm no mặc áo ấm.
Nam nhân này a, thời điểm máu lạnh vô tình, Lâm Sơ cảm thấy hắn rất soái. Lúc hắn có tình có nghĩa, Lâm Sơ lại cảm thấy lòng chua xót.
Gặp qua người nọ lạnh lùng cứng rắn, cũng thấy qua người nọ không dễ dàng thể hiện sự mềm mại với người khác.
May mắn cả đời này mưa gió, nàng đều có thể cùng hắn đi qua.
Sau khi xuân canh tác, Lâm Sơ tính toán một chút tiền kiếm được từ việc bán muối cùng lợi nhuận cửa hàng, sau khi thương nghị với Yến Minh Qua, dự định xây hai tòa học đường trong thành.
Yến Minh Qua cũng không có ý định tiêu tiền của Lâm Sơ, gia đình giàu có của Diêu thành không ít, Yến Minh Qua đem tin đồn gây quỹ học đường này thả ra ngoài, Lâm Sơ dẫn đầu lấy ra một khoản bạc lớn, phàm là người có chút nhãn lực, tất cả đều ngoan ngoãn móc túi.
Ngân sách của Lâm Sơ vốn chỉ đủ mở hai học đường, hiện giờ số tiền quyên góp được ngược lại đủ để mở năm học đường rồi.
Sau đó Yến Minh Qua còn đem phần bạc Lâm Sơ góp vốn từ trong kho riêng của mình lấy ra, muốn trả lại cho Lâm Sơ, bị Lâm Sơ từ chối.
Bạc hết là có thể kiếm được, tiêu tiền vào học đường, Lâm Sơ cảm thấy đáng giá.
Học đường chính thức khai trương không lâu, đã có không ít người đưa con đi học, không qua được cơ bản đều là nhi tử.
Khái niệm ăn sâu của một thời đại không phải là dễ dàng như vậy để thay đổi, chỉ có thể từ từ. Đó là một khởi đầu tốt cho những đứa trẻ đã trải qua chiến tranh.
Điều khiến Lâm Sơ bất ngờ chính là, tiên sinh dạy học tựa hồ có chút thành kiến với nàng lúc trước lại đến thăm hỏi.
Lâm Sơ cho rằng hắn ta tới tìm Yến Minh Qua, Yến Minh Qua không ở nhà, Lâm Sơ vốn định gọi người từ chối, nhưng tiên sinh dạy học kia nói là tới gặp nàng.
Điều này làm cho Lâm Sơ có chút quái dị.
Buổi chiều cuối xuân, ánh nắng mặt trời mờ nhạt, gió nhẹ thư thái, tư thái rủ liễu lay động nhìn đều khiến người ta đặc biệt thoải mái.
Vì không có vẻ chậm trễ, Lâm Sơ vẫn thay y phục đến phòng khách gặp khách.
Bụng nàng bây giờ còn nhỏ, không có lộ ra ngooài, căn bản không thấy gì.
Tiên sinh dạy học kia thấy nàng, chưa đợi Lâm Sơ lên tiếng đã vái chào một cách sâu sắc: "Yến phu nhân đại nghĩa, là nữ trung hào kiệt, tiểu sinh lúc trước có nhiều thất lễ, thật sự là hổ thẹn, hôm nay đặc biệt đến bồi tội."
Lâm Sơ không hiểu rõ tiên sinh dạy học này muốn nói cái gì, nàng nghĩ một chút, cảm thấy chẳng lẽ là tiên sinh dạy học này đột nhiên phát hiện lương tâm, cảm thấy xem thường nữ nhân là không đúng?
Tuy rằng lý do này có chút gượng ép, nhưng Lâm Sơ thật sự là không thể tưởng tượng được lý do tiên sinh dạy học này đến bồi tội.
Nàng chỉ đành nói: "Tiên sinh nghiêm trọng rồi, bất quá cổ ngữ có lời cân quắc không nhường tu mi, sau này trong học đường nếu có nữ nhân nhập học, mong tiên sinh đối xử bình đẳng."
Tiên sinh dạy học biết được Lâm Sơ chính là Yến phu nhân hàng thật giá thật, trước đó lại nghe nói đại nghĩa ra khỏi cửa thành nghênh địch của Lâm Sơ, hiện giờ lại mạnh mẽ thiết lập học đường, liên tưởng chính mình lúc trước đối xử với Lâm Sơ như là tiểu thiếp của người ta, trải qua mấy đợt làm khó dễ, áy náy không chịu nổi, trằn trọc, cuối cùng quyết định tới cửa giải thích.
Trước mắt Lâm Sơ nói những lời này, nghe được tiên sinh dạy học mặt đỏ tai hồng, liên tục đáp ứng.
Lúc rời khỏi Yến phủ, tiên sinh dạy học nhìn thoáng qua phất liễu lả lướt trong viện, buồn bã cười, xoay người rời đi.
Hắn ta từng cho rằng, nàng là cành dây leo, không rõ lúc ấy vì sao nhằm vào nàng, có lẽ là tức giận không rõ, có lẽ bởi vì có chút tâm tư không thể nói.
Mà bây giờ biết được nàng là đại thụ trời cao, hắn ta mới tỉnh ngộ, đó là độ cao nàng vốn có, nàng hiện tại có được tất cả, là bởi vì nàng xứng đáng.