Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện ( Dịch Full )

Chương 224

Chương 224 -
Chương 224 -

An Đồng cao hơn nàng ta một đoạn, tay cũng dài hơn quý nữ kia không ít, khi quý nữ còn chưa vọt tới trước mặt mình, một quyền đã đập vào sống mũi quý nữ kia.

Quý nữ sững sờ tại chỗ, chờ lúc phản ứng lại, máu mũi đã chảy ra, quý nữ áo hồng lúc này sợ tới mức khóc lớn.

"Có loại động thủ, bị đánh đau cũng nhịn đừng khóc a." Giọng An Đồng vẫn vân đạm phong khinh.

Quý nữ áo hồng vừa nghe, khóc càng lớn tiếng, không ít quý nữ tiến lên an ủi nàng ta.

Một quý nữ áo tím còn muốn giúp nàng ta ra mặt, trách móc An Đồng: "An tiểu thư, ngươi không khỏi cũng quá đáng rồi!”

An Đồng lạnh lùng liếc qua: "Hà tiểu thư vừa rồi cũng nói, nữ nhi võ tướng, thô bỉ không chịu nổi, vậy ta đành phải dùng thủ đoạn thô bỉ để cho các ngươi kiến thức một chút.”

"Ngươi..." Quý nữ áo tím bị tức giận không nhẹ, ánh mắt hận, nói: "An tiểu thư nếu thích đánh như vậy, vậy chúng ta nhiều người như vậy cùng nhau đánh, An tiểu thư đừng nói chúng ta khi dễ ngươi!”

Quý nữ áo tím này hiển nhiên luôn luôn là người dẫn đầu, nàng ta vừa nói như vậy, không ít quý nữ đều đầy địch ý nhìn chằm chằm An Đồng.

An Đồng chỉ nhếch khóe môi, không nhanh không chậm rút một cây trâm từ trên tóc ra, cây trâm là vàng nguyên chất, không có trang trí dư thừa, chính là mũi nhọn đặc biệt sắc bén, nhìn liền lóa người.

An Đồng nói: “Thử xem xem.”

Nữ quyến đánh nhau, đơn giản chỉ là bóp, gãi, cào, kéo, cắn.

Hành động này của An Đồng khiến quý nữ ở đây không khỏi sợ hãi.

Các nàng ta tuổi còn nhỏ, làm mai xuất giá nếu như bị phá tướng, vậy cả đời này không sai biệt lắm cũng sẽ bị hủy.

Hơn nữa tư thế này của An Đồng, rất có ý tứ làm ra mạng người nàng ta cũng không để vào mắt.

Các quý nữ thích liên kết, nhưng không ai là kẻ ngốc làm người đầu tiên tiến lên.

An Đồng liền nhướng mày nhìn về phía cô nương áo tím kia: "Hà tiểu thư đang do dự cái gì vậy?”

Nữ nhân áo tím sắc mặt khó coi, nàng ta tự nhiên cũng không dám buông tay đánh một trận như An Đồng, chỉ giận dữ quát: "Lớn lên ở quan ngoại chính là lớn lên ở quan ngoại, ngươi cho rằng quý nữ trong kinh đều không có cấp bậc lễ nghĩa như ngươi sao?”

Nói xong nàng ta liền trực tiếp phất tay áo rời đi.

Quý nữ còn lại cũng không dám trêu chọc An Đồng nữa, nhao nhao rời đi.

Quý nữ áo hồng kia cũng được người đỡ chuẩn bị rời đi, đột nhiên bị An Đồng gọi lại: "Ngươi ở lại.”

An Đồng vừa lên tiếng, làm cho các quý nữ vốn định rời đi cũng dừng bước.

Mà mấy quý nữ vốn đang đỡ quý nữ áo hồng kia, cũng như bỏ qua quan hệ nhao nhao đứng thật xa.

Quý nữ áo hồng nhìn một vòng, vừa ủy khuất vừa khó chịu.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?” Nàng ta còn muốn phát cáu, nhưng khí thế đã yếu đi.

"Xin lỗi." An Đồng nói.

"Ngươi đánh ta dựa vào cái gì ta phải xin lỗi?" Quý nữ áo hồng phỏng chừng lúc nói chuyện quá kích động, kéo cơ mặt, sống mũi lại một trận đau nhức, nước mắt liền lăn ra.

"Đó là bởi vì ngươi đáng bị đánh." An Đồng nhìn chằm chằm nàng ta với gương mặt không chút thay đổi: "Xin lỗi!”

Quý nữ áo hồng lại nhìn một vòng, thấy không có ai chịu giúp nàng ta nữa, mang theo ủy khuất nói lời xin lỗi.

"Ta đi được chưa?" Nàng ta khóc đến nỗi vừa kéo vừa hít.

An Đồng khoanh tay đứng tại chỗ, đột nhiên hỏi: "Mũi ngươi bị thương thế nào?”

Quý nữ áo hồng vẻ mặt ngây thơ: "Ngươi đánh..."

Một câu còn chưa dứt, nhìn thấy An Đồng bất động thanh sắc giương lên cây trâm trong tay, quý nữ áo hồng sợ An Đồng lại nhào tới rạch nát mặt mình, nước mắt càng rơi càng dữ dội, sợ hãi sửa miệng: "Ta ngã.”

An Đồng gật: "À, thì ra là ngã, mọi người đều nghe thấy.”

Ánh mắt chúng quý nữ nhìn An Đồng giống như đang nhìn quái vật.

Cô nương áo hồng ở trong đám quý nữ này thân phận xem như cao quý nhất, cô nương áo tím gia thế không tốt, nhưng là người được mọi người xem như cây thương mà sử dụng.

Cô nương áo hồng biết, nàng ta bị An Đồng ép trước mặt mọi người thừa nhận mình bị ngã, nếu quay đầu lại tìm người cáo trạng rằng An Đồng đánh nàng ta, vậy thể diện của nàng ta coi như là mất sạch.

Hơn nữa cho dù nàng ta hông biết xấu hổ về nhà cáo trạng, quả thật cũng là miệng nàng ta bẩn trước, truyền ra ngoài đồng dạng đối với khuê danh của nàng ta tổn hại.

Các quý nữ còn lại càng không dám tuyên truyền An Đồng đánh người khắp nơi, chưa nói như vậy sẽ đắc tội với quý nữ áo hồng. Chỉ là một đám quý nữ liên thủ khi dễ người ta, còn bị dọa thành như vậy, nói ra mất mặt cũng là bọn họ.

Cho nên đám quý nữ này chỉ biết ghi hận trong lòng, sẽ không đem loại chuyện này nói khắp nơi, dù sao cũng không phải là chuyện vinh dự gì.

Các quý nữ đều rời đi, lúc này An Đồng mới cắm trâm quay đầu lại, lại lắc lắc bàn tay vừa rồi đánh người đau đớn, ngồi xuống đình, giống như một người không có việc gì, nhặt hạt hướng dương đặt trên bàn.

Ánh mặt trời chiếu nghiêng vào trong đình, nửa mặt cô nương áo vàng tắm trong ánh mặt trời, một gương mặt vốn yên tĩnh mềm mại, nhìn lại có thêm vài hương vị khác biệt.

Thẩm Sâm nhìn thấy cảnh này, nở nụ cười: "Có chút ý tứ.”

Vị trí hắn ta đứng cách đình không xa, chỉ là bởi vì ven đường vừa vặn có một gốc tùng trước mặt, làn sóng quý nữ vừa rồi rời đi, lại là từ một con đường khác đi, lúc này mới không phát hiện ra hắn ta.

Lúc này khi hắn ta nói những lời này thì không hạ giọng, đã bị An Đồng nghe thấy.

An Đồng nhìn thoáng qua bên này.

Thẩm Sâm thầm nghĩ không tốt, tuy hắn ta ngẫu nhiên đi tới bên này, nhưng thanh danh nhìn trộm nữ quyến truyền ra ngoài, mặt mũi hắn ta còn muốn hay không.

Hắn ta vội vàng lôi kéo thái giám đi theo trở về.

"Đứng lại." Phía sau truyền đến âm thanh của An Đồng.

Thẩm Sâm sợ mình chạy đi, An Đồng trực tiếp gọi người, đến lúc đó làm lớn chuyện càng khó coi, đành phải dừng bước.

Thái giám đi theo một câu "lớn mật" còn chưa nói ra, đã bị Thẩm Sâm đạp một cước, ông ta lập tức rụt cổ không lên tiếng.

Thẩm Sâm sợ đúng là thái giám vừa lên tiếng, âm thanh liền bại lộ thân phận.

Hắn ta dùng tay áo che mặt, quay đầu lại nói với An Đồng: "Cô nương chớ tức giận, tại hạ chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, cũng không phải là cố ý nhìn trộm..."

Hắn ta chưa nói xong, một túi bạc đã ném vào chân hắn ta.

"Chuyện vừa rồi, ngươi coi như không nhìn thấy." An Đồng nói xong câu này liền xoay người rời đi.

Thẩm Sâm nhìn An Đồng đi xa, lại nhìn túi bạc ném bên chân mình, có chút bối rối.

Y phục này của hắn ta rõ ràng lớn hơn một chút, An Đồng coi hắn ta là thứ tử không được sủng ái trong nhà, chỉ có thể mặc áo cũ của người khác sao? Còn dùng bạc niêm phong miệng của hắn ta?

Thẩm Sâm vẻ mặt ngây thơ mở túi bạc đếm, phát hiện bên trong tổng cộng có năm mươi lượng bạc.

Hắn ta đường đường là đế vương, phí niêm phong lại chỉ đáng giá năm mươi lượng bạc!

“Cô nương An gia này thật là kỳ cục!” Thái giám đi theo cũng chưa từng thấy qua quý nữ như vậy, suy nghĩ nửa ngày, chỉ nghẹn ra một câu như thế.

Thẩm Sâm nhìn túi bạc, đột nhiên cười rộ lên: "Thú vị! Thật sự thú vị!”

Lần này đến phiên thái giám đi theo vẻ mặt ngây thơ.

Bình Luận (0)
Comment