Chuyện xảy ra bên này Lâm Sơ vẫn chưa biết.
Hôm nay khách khứa đến phủ thật sự quá nhiều, một số người vốn không đưa thiếp mời, bởi vì nghe nói Thẩm Sâm muốn tới, cũng nhờ vả quan hệ chung quanh, để cho phu nhân thế gia có được thiếp mời mang nữ nhi mình vào.
Yến Minh Qua ở tiền sảnh bên kia xã giao với khách nam, nàng phải ở hậu viện bên này xã giao với khách nữ.
Thời cổ đại không có nhiều hoạt động giải trí, Lâm Sơ mời một gánh hát nổi tiếng nhất kinh thành, làm cho không ít phu nhân tiểu thư đều nghe kịch. Mặt khác còn thiết lập bàn mã điếu, một ít phu nhân thế gia nhiệt tình đánh mã điếu lôi kéo các tỷ muội tư giao không tồi cùng nhau chơi đùa, ngay cả mở tiệc cũng không nỡ dời vị trí.
Ném thẻ vào bình là hầu hết các cô nương trẻ yêu thích, tụm năm tụm ba cùng nhau chơi đùa rất vui vẻ.
Vốn hết thảy đều không xảy ra loạn, kết quả cô nương trên phủ Thành Quốc công khóc lóc từ Linh Lung đình bên kia trở về, lúc này khiến không ít phu nhân tiểu thư vây xem.
Lâm Sơ làm chủ nhân, tự nhiên phải đi an ủi một phen.
Nghe tiểu thư phủ Thành Quốc công nói là không cẩn thận té ngã, Lâm Sơ thấy các quý nữ cùng trở về vẻ mặt kín đáo như bưng, trên y phục tiểu thư phủ Thành Quốc công lại không có bùn đất, chỉ cảm thấy sự tình sợ là không đơn giản.
Nhưng người ta không chịu nói, nàng cũng không thể truy vấn, chỉ gọi đại phu xem thương thế cho nàng ta, lại tìm một bộ y phục mới để cho nàng ta thay.
Nữ khách luôn tương đối cần chú ý, sáng sớm Lâm Sơ sai người chuẩn bị không ít y phục mới tinh, chính là vì phòng ngừa trong yến hội có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh.
Việc này coi như vậy cũng được trôi qua.
Mãi cho đến buổi tối, khách khứa đến tham gia yến tiệc trăm ngày mới coi như xong.
Lâm Sơ mệt mỏi không nhẹ, định trở về phòng thăm nữ nhi, vào cửa liền phát hiện nhũ mẫu ngã trên bàn, Lâm Sơ nhất thời trong lòng lộp bộp.
Nàng một bước tiến vào trong phòng bên trong, thấy bên cạnh nôi Yến Kha là một nam nhân một thân hồng y diễm lệ ngồi đó, máu toàn thân nàng cơ hồ đều muốn lạnh xuống.
"Ngài... Ngài đem nữ nhi trả lại cho ta, ngài muốn cái gì, phu quân ta đều sẽ hứa cho ngài.” Lâm Sơ bởi vì quá sợ hãi, đều có chút lắp bắp.
Mai Lạc Am chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Kha, tựa hồ là có chút ngạc nhiên trên đời này lại có thứ mềm mại yếu ớt như vậy, con ngươi phóng đại như mèo một chút, sau đó lại hóa ra ý cười: "Ta chính là tới tặng lễ vật.”
Hắn ta ngẩng đầu, đem một cái hộp nhỏ bỏ vào trong nôi Yến Kha, lúc này mới nhìn về phía Lâm Sơ: "Đồ nhi ngoan bảo ta cầm tới.”
Nghe hắn ta nhắc tới Hàn Quân Diệp, thần kinh Lâm Sơ thả lỏng vài phần: “Quân Diệp... Hắn thế nào rồi?”
"Rất tốt." Mai Lạc Am đáp, tay vẫn còn ở trên mặt Tiểu Yến Kha vừa sờ vừa bóp, con ngươi cong thành hình lưỡi liềm đẹp mắt.
Mặt của Yến Kha không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào một khối đỏ rực trước mặt, lúc Mai Lạc Am lại một lần nữa xoa khuôn mặt mũm mĩm của mình, huy động móng vuốt mập vỗ lên tay hắn ta, không cẩn thận bắt được tóc hắn ta, thuận thế kéo kéo.
Điều này làm cho Mai Lạc Am ngạc nhiên mở to mắt.
Đối với việc Hàn Quân Diệp đột nhiên từ biệt, trong lòng Lâm Sơ vẫn không thể thoải mái, nhưng cũng mong Hàn Quân Diệp có thể tốt hơn, nàng nói: "Phiền các hạ chăm sóc đứa nhỏ kia.”
Mai Lạc Am nhìn Lâm Sơ một cái, dường như kỳ quái vì nàng sẽ nói ra những lời như vậy, nói một câu: "Đương nhiên.”
Lập tức lại chỉ vào vẻ mặt hưng phấn của Yến Kha: "Có thể mượn nữ nhi của ngươi chơi vài ngày không?”
Lâm Sơ: ...
"Ngươi có thể thử xem." Cửa truyền đến giọng nói lạnh lẽo trầm thấp.
Lâm Sơ quay đầu lại, chỉ thấy Yến Minh Qua sải bước đi vào.
Ánh mắt Mai Lạc Am khẽ biến đổi, đem tóc mình từ trong tay Yến Kha gạt ra, lưu lại một câu "Lễ đưa đến, bổn tọa liền rời đi trước", mũi chân ở cửa sổ điểm một chút, liền không còn bóng người.
Lúc này Lâm Sơ mới tiến lên ôm Yến Kha vào trong ngực dỗ dành.
"Nhũ mẫu không sao chứ?" Nàng hỏi Yến Minh Qua.
"Chỉ là bị điểm huyệt ngủ." Yến Minh Qua nói, ánh mắt dừng ở cái hộp nhỏ Mai Lạc Am đưa tới, hơi dừng lại một chút: "Tiểu tử kia bảo hắn đưa tới đây?”
Lâm Sơ gật gật đầu, nàng cảm thấy Hàn Quân Diệp không dám gặp Yến Minh Qua, tựa hồ có ẩn tình khác, liền hỏi ra: "Tướng công, đứa nhỏ Quân Diệp kia, vì sao không chịu gặp lại chàng?”
"Hắn đã trở về Hàn gia." Yến Minh Qua nói. Giọng nói không có gì phập phồng, khiến người ta không nghe ra được cảm xúc của hắn.
Lâm Sơ lại hơi ngẩn ra: "Chuyện của phụ thân hắn, hắn đã biết rồi sao?”
Yến Minh Qua chỉ cười cười: "Hắn sợ là vẫn luôn biết.”
Nghe Yến Minh Qua nói như vậy, trong lòng Lâm Sơ cả kinh, Hàn Quân Diệp lúc trước đang giả mất trí nhớ!
Cậu sợ bọn họ sẽ giết cậu, cho nên mới giả bộ mất trí nhớ. Lúc ấy cậu mới năm tuổi, một đứa nhỏ năm tuổi, lại có lòng dạ như vậy!
Càng làm cho Lâm Sơ bất ngờ chính là, Yến Minh Qua rõ ràng biết Hàn Quân Diệp là giả vờ, nhưng một chút cũng không vạch trần Hàn Quân Diệp!
Với thủ đoạn lôi đình của nhân vật đại phản diện trong nguyên tác, cái này không nên a!
Lâm Sơ đột nhiên cảm thấy hình như mình có chút không hiểu Yến Minh Qua, nàng hỏi: "Khi nào chàng biết đứa bé kia giả bộ mất trí nhớ?”
Yến Minh Qua chỉ nói: "Cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ hắn thật sự đã quên.”
Hắn mở hộp quà Hàn Quân Diệp đưa tới, phát hiện bên trong là một hạt châu màu trắng. Yến Minh Qua liền cười cười: "Hắn có tâm, là Hề Châu, hạt châu này có thể tránh bách độc, ta tìm thợ thủ công đục lỗ, có thể làm dây cho Kha nhi đeo.”
Lâm Sơ nhìn Yến Minh Qua trêu Yến Kha, trong lòng lại là trăm vị trần tạp.
Những lời nói kia của hắn, ý tứ chính là từ một khắc quyết định nhận nuôi Hàn Quân Diệp, cũng đã tính xong khi Hàn Quân Diệp biết thân thế của mình, thậm chí còn tìm hắn báo thù.
"Tướng công, chàng có nghĩ tới, nếu Quân Diệp hận chúng ta không?" Lâm Sơ đưa ra giả thiết này.
Yến Minh Qua chỉ dắt khóe miệng một chút: "Đến lúc không nên giữ hắn, ta sẽ không giữ nữa.”
Lâm Sơ tin tưởng, Yến Minh Qua thật sự có thực lực tùy thời giết chết Hàn Quân Diệp. Trong lòng nàng cũng may mắn, Hàn Quân Diệp cũng không có thù hận với bọn họ, thậm chí bởi vì trở về Hàn gia, áy náy đến không dám gặp Yến Minh Qua.