Năm đó sau biến cố Vĩnh An Hầu phủ, tất cả thế lực thuộc về Yến gia ở vùng tây bắc đều bị Hoàng đế thay máu, các võ tướng từ binh nghiệp sinh ra không thể so sánh với quan văn, mức độ trung thành của bọn họ đối với tướng soái của mình vượt xa lòng trung thành với đế vương, Hoàng đế sợ chính là thuộc hạ cũ của Vĩnh An Hầu đối với Đại Chiêu có hai lòng.
An chủ tướng này cũng là năm năm trước mới đổi lại, cho nên cũng không biết Yến Minh Qua.
"Tạ tướng quân thưởng thức!" Thái độ của Yến Minh Qua vừa nhìn cung kính, trên thực tế lại có chút lãnh đạm.
Hôm nay man di công thành mặc dù thắng, nhưng An tướng quân cũng có không ít việc phải làm, liền để cho Yến Minh Qua lui ra trước.
Đợi sau khi Yến Minh Qua rời đi, phó tướng bên cạnh An tướng quân mới nói: "Thằng nhãi này cũng quá không biết thức thời một chút, tướng quân tán thưởng hắn như vậy, hắn còn nghiêm trang như thế!"
An tướng quân nói: "Nếu thật sự là tính tình không quan tâm hơn thua, vậy ngược lại hậu sinh khả úy! Ngày còn dài, có phải hạng người mua danh chuộc tiếng hay không, về sau sẽ thấy rõ!"
An tướng quân đã nói như vậy, phó tướng cũng không dám nhiều lời nữa, thấy An tướng quân tuần tra thành lâu, cũng liền theo sát.
Cách đó không xa, tướng thủ thành Lý Kiến Nghiệp ở cửa thành phía nam đang răn dạy một tiểu binh, Lý Kiến Nghiệp này là dựa vào phụ thân của hắn ta làm Công bộ thượng thư cứng rắn nhét tới, ngoại trừ biết nịnh nọt, đến Diêu thành này vài năm, chưa từng thấy qua hắn ta có bản lĩnh gì.
Lý Kiến Nghiệp tựa hồ không phát hiện An tướng quân tới, còn đang mắng tên tiểu binh kia: "Một nữ nhân liền sai khiến các ngươi xoay vòng, cũng may hôm nay Diêu thành bảo vệ được, nếu không giữ được, chém đầu ngươi có thể đền tội hay là chém đầu ta có thể đền tội? Bây giờ ta không biết nữ nhân kia đã đi đâu! Mắt ngươi bị mù sao? Vì sao không để ý tới?"
Phó tướng ở từ xa ho khan vài tiếng.
Lý Kiến Nghiệp quay đầu lại vừa thấy là An chủ tướng, trên mặt nhất thời muốn cười ra một đóa hoa: "Di phụ*, sao ngài lại tới đây?"
*Di phụ: Dượng
Mẫu thân Lý Kiến Nghiệp cùng phu nhân An chủ tướng là tỷ muội, đây cũng là nguyên nhân lão phụ Công bộ thượng thư của hắn ta yên tâm nhét hắn ta vào chỗ Diêu thành này.
An chủ tướng nghe được lời kia của hắn ta, sắc mặt trầm xuống: "Đây là ở thành lâu! Chỉ có binh tướng, không có quan hệ huyết thống!"
Lý Kiến Nghiệp vội vàng sửa miệng: "Tướng quân, mạt tướng không phụ tướng quân nhờ vả, mang theo các tướng sĩ gian nan ngăn cản man di công thành, cuối cùng cũng bảo vệ được cửa thành phía nam!"
Sắc mặt An chủ tướng lúc này mới hòa hoãn vài phần, tuy rằng ngày thường ông ta không quen với bộ dạng bùn nhão không trát được tường của chất tử này, nhưng không nghĩ tới thời khắc mấu chốt hắn ta vẫn không có rớt mắc xích, nghĩ đến những chuyện này, trong lòng An chủ tướng lại vui mừng vài phần.
Ông ta vỗ vỗ vai Lý Kiến Nghiệp: "Ngươi tiến bộ như vậy, phụ mẫu ngươi biết cũng nên cao hứng."
Lý Kiến Nghiệp nhất thời vui mừng.
An chủ tướng đột nhiên hỏi: "Ngươi vừa rồi nói cái gì nữ nhân không phải nữ nhân?"
Trên thành lâu này gió lớn, vừa rồi khoảng cách lại xa, ông ta thật đúng là không nghe rõ.
Lý Kiến Nghiệp biến sắc, vội vàng nói: "Hồi bẩm tướng quân, mạt tướng răn dạy những thuộc hạ không nghĩ tiến thủ này! Một tên phát quân lương chạy vào trong hoa lâu tìm nữ nhân.."
"Được rồi được rồi." An chủ tướng không muốn nghe hắn ta nói những lời này: "Hôm nay ngươi làm không tệ, quay đầu ta sẽ ghi công ngươi, tiếp tục trông coi cửa thành phía nam thật tốt, ta đi nơi khác xem một chút."
"Mạt tướng cung tiễn tướng quân!" Lý Kiến Nghiệp lập tức chân chó nói.
Chờ An chủ tướng đi xa, Lý Kiến Nghiệp mới đạp tiểu binh kia một cước: "Tìm! Quật ba thước đất cũng phải tìm ra người cho ta! Nữ nhân kia trời sinh đen đúa, tất nhiên là không ai cưới, lão tử nạp nàng ta làm thiếp, ta cũng không tin nàng ta còn không mang ơn giúp ta canh giữ cửa thành này!"
* * *
Yến Minh Qua đi ra ngoài cũng không trở về, không bao lâu các huynh đệ vốn đã nghỉ ngơi trong lều trà cũng đều đi ra ngoài, nói là đi vào biên chế quân doanh Diêu thành lần nữa.
Cũng may Yến Minh Qua tìm người mang lời nói cho Lâm Sơ, bảo nàng tìm một chỗ ở trước, hắn có thể phải trễ một chút mới trở về.
Lâm Sơ nghĩ đến phòng lúc trước ở khách điếm còn chưa trả, liền bảo tiểu binh chuyển lời cho Yến Minh Qua, nói mình đang ở khách điếm chờ hắn.
Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp uống một chén canh gừng xua hàn, cơn sốt chậm rãi rút xuống.
Lúc này Lâm Sơ mới đi xe ngựa chạy đến khách điếm, chuẩn bị dẫn cậu trở về khách điếm.
Trước khi rời đi, Tần nương tử kéo tay Lâm Sơ nói: "Muội tử, vừa rồi ta thấy muội liền thấy thân quen, tuy rằng ta với muội ở chung không lâu, nhưng ta cũng biết muội là người tốt, có một số lời a, ta cũng không giấu diếm, nam nhân của muội vừa nhìn đã biết là một người có bản lĩnh, nói thành thục, không sợ trộm cắp, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, mặc kệ tình cảm của hai người tốt đến mức nào, giám sát nam nhân chặt chẽ một chút, sẽ chuẩn không sai!"
Trong lòng Lâm Sơ buồn cười, nàng và Yến Minh Qua.. Cũng không đến mức như Tần nương tử nói.
Bất quá người ta cũng là một phen ý tốt, Lâm Sơ đành phải mỉm cười cảm tạ.
Nàng cũng không để ý đến lời này, mang theo Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp trở về khách điếm, đợi đến khi sắp ngủ, rốt cuộc nghe được tiếng gõ cửa.
Nàng cho rằng là Yến Minh Qua trở về, nhưng gõ cửa lại là Thạch Lục.
"Tướng công ta đâu?" Lâm Sơ có chút nghi hoặc.
Thạch Lục xấu hổ gãi gãi ót: "Yến đại ca được thăng thành Thiên hộ hầu, đám người Viên Tam ca đều được thăng lên bách hộ, tướng quân lại thưởng một tòa nhà, đám người Yến đại ca hiện tại đang ở tòa nhà bên kia."
Đám người Yến Minh Qua cùng Viên Tam thăng quan, hẳn là chuyện đáng mừng, nhưng Thạch Lục thỉnh thoảng dùng dư quang khóe mắt nhìn nàng, hiển nhiên là bộ dáng thập phần chột dạ?
Trong lòng Lâm Sơ có chút nghi hoặc: "Bên kia xảy ra chuyện gì sao?"
Thạch Lục lắc đầu giống như một cái trống bỏi: "Không có không có!"
Lâm Sơ nhíu mày: "Vậy ngươi chột dạ làm gì?"
Thạch Lục hiển nhiên cũng thập phần dày vò, cuối cùng hắn ta cắn môi nói: "Tẩu tử, ta liền nói thật với tẩu đi, Yến đại ca.. Huynh ấy mới nạp tiểu thiếp!"