Yến Minh Qua nạp thiếp?
Hai lông mày của Lâm Sơ bắt đầu đánh nhau, nhân vật đại phản diện trong nguyên tác rất trong sạch, một lòng chỉ có hoàng đồ bá nghiệp.
Hắn quyền khuynh triều dã mấy năm, các triều thần vì lấy lòng hắn, mỹ nhân tuyệt sắc gì không đưa tới trước mặt Yến Minh Qua? Cũng không thấy Yến Minh Qua nhận lấy một người, hôm nay đây là làm sao vậy?
Thạch Lục cho rằng nàng là khổ sở, vội vàng an ủi: "Tẩu tử đừng khổ sở.."
Lâm Sơ đánh gãy lời hắn ta: "Đây là chuyện từ khi nào?"
Thạch Lục bị vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Sơ làm cho có chút bối rối, lắp bắp nói: "Nay.. Hôm nay."
Lâm Sơ liền cân nhắc, chẳng lẽ chủ tướng Diêu thành này nhìn thấy Yến Minh Qua võ nghệ cao cường, muốn mượn cơ hội này mượn sức Yến Minh Qua, liền tặng một mỹ nhân?
"Ngươi cẩn thận nói với ta, rốt cuộc là làm sao thế này." Lâm Sơ dùng chăn nỉ quấn chặt Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp, mới ôm cậu lên xe ngựa.
"Chuyện này lại có chút vòng vo, hôm nay Ngũ ca phong quan, vừa cao hứng liền chạy tới bên kia lều trà ở cửa thành phía nam, vừa vặn nhìn thấy chủ tướng thủ thành phía nàm gây khó xử cho bà chủ lều trà, Ngũ ca trong cơn giận dữ liền đánh người bị thương, ai ngờ người nọ là chất tử của chủ tướng Diêu thành.." Thạch Lục ở bên ngoài đánh xe ngựa, nhưng từ trong âm thanh có thể nghe ra hắn ta tràn đầy tức giận.
"Sao còn liên lụy đến bà chủ lều trà?" Lâm Sơ nghi hoặc, Tần nương tử cho nàng ấn tượng không tồi, tướng thủ thành phía nam kia bộ dáng vẻ mặt kiêu căng, làm chút chuyện khi nam bá nữ, kia là hắn ta đáng bị đánh.
Thạch Lục nói: "Tướng thủ thành phía nam nói hắn ta coi trọng một cô nương, cô nương kia cùng bà chủ lều trà có giao hảo, hắn ta liền muốn từ chỗ bà chủ lều trà hỏi thăm nơi cô nương kia đi đâu.. Cũng không biết khẩu vị gì, nghe nói cô nương hắn coi trọng kia đen vô cùng!"
Lâm Sơ: "!"
Có vẻ như nàng biết cô nương kia là ai..
Chỉ nghe Thạch Lục tiếp tục nói: "Chủ tướng Diêu thành nghe nói cô nương kia hung hãn, nghĩ có thể quản lý bộ dáng đức hạnh của chất tử mình, liền cố ý tác hợp, không ngờ Yến đại ca lại nói hắc cô nương kia là thị thiếp của huynh ấy!"
Lâm Sơ: "..."
Nàng đại khái biết chân tướng của câu chuyện, có thể Lý Kiến Nghiệp muốn tìm nàng báo thù, nghe được chỗ Tần nương tử, tên kia một bộ ăn chơi trác táng, thấy Tần nương tử là một quả phụ, làm việc khẳng định sẽ không quá quy củ, không khéo bị Vương Hổ nhìn thấy, Vương Hổ đối với Tần nương tử có ý, khẳng định là đem người đấm mạnh một trận.
Chuyện sau đó náo loạn đến chỗ chủ tướng, Lý Kiến Nghiệp cũng không thể nói mình muốn trả thù một nữ nhân mất mặt như vậy, chỉ có thể kéo ra vỏ bọc coi trọng nàng. Tuy nói Lý Kiến Nghiệp làm việc hỗn đản, nhưng người ta dù thế nào cũng là chất tử của chủ tướng, Vương Hổ đánh người, chủ tướng bên ngoài không nói, nhưng đáy lòng ít nhiều sẽ có chút vướng mắc.
Yến Minh Qua nói mình là tiểu thiếp của hắn, thứ nhất có thể chặt đứt ý niệm Lý Kiến Nghiệp tìm nàng, thứ hai cũng cho Vương Hổ có cớ đánh người càng thêm đầy đủ. Tuy nói Vương Hổ có ý với Tần nương tử, nhưng Tần nương tử rốt cuộc vẫn là không thân cũng chẳng quen với hắn ta, nếu như Vương Hổ là bởi vì Lý Kiến Nghiệp ngấp nghé nữ nhân của huynh đệ mình mà ra tay, đây có thể nói là Lý Kiến Nghiệp không đúng trước.
Tính tình của Vương Hổ lỗ mãng, ở trên chiến trường là một viên mãnh tướng, nhưng trong những chuyện lục đục, cho dù hắn ta phải tài lớn đến đâu cũng té ngã bổ nhào.
Yến Minh Qua thay hắn ta chống cái nồi này, tất cả mũi nhọn liền hướng về phía Yến Minh Qua.
Dù sao Vương Hổ là thuộc hạ của Yến Minh Qua, bất kể là chủ tướng Diêu thành hay là Lý Kiến Nghiệp đều sẽ đem khoản nợ này tính đến trên đầu Yến Minh Qua.
Trong lúc nhất thời tâm tư của Lâm Sơ trăm chuyển hồi tràng, Yến Minh Qua đối với người không liên quan đến mình lãnh huyết vô tình, nhưng đối với những huynh đệ quá mệnh chi giao, đó là chưa từng bạc đãi qua. Thậm chí sau này hắn phải té ngã thật sâu, thiếu chút nữa rốt cuộc trở mình không được, đều là bại vào huynh đệ ngày xưa ban thưởng..
Nhớ tới người sau này phản bội Yến Minh Qua trong nguyên tác, trong lòng Lâm Sơ nhất thời có chút lạnh lẽo.
Trong chốc lát nàng xuất thần, liền đến được tòa nhà do An chủ tướng ban thưởng.
Lâm Sơ ôm Hàn Quân Diệp xuống xe nhìn xung quanh một cái, phát hiện phòng ốc nơi này được xây dựng rất chỉnh tề, không giống như cảm giác rách nát lúc trước phải đối mặt ở ngõ phía nam Khương thành, ở nơi này hẳn là không phải nơi của bách tính bình thường.
An chủ tướng cũng là có tâm.
Tiểu Xám từ trong xe ngựa nhảy ra, ngã lăn lộn, nó đứng lên lắc đầu lắc đầu rồi lại chạy đến bên chân Lâm Sơ bắt đầu cọ cọ, trong miệng phát ra tiếng kêu ô ô, đáng tiếc Lâm Sơ trong tay ôm Hàn Quân Diệp, lúc này không rảnh để ý tới nó, Tiểu Xám đành phải đi hai bước ủy khuất nhìn Lâm Sơ một cái, phát hiện Lâm Sơ không dừng lại, lại tự mình bước chân ngắn mập mạp đuổi theo.
"An chủ tướng đều bố trí nhà cho chúng ta ở đây, tòa nhà thứ hai chính là của Yến đại ca." Thạch Lục mang theo Lâm Sơ đi tới trước một cánh cửa, lại thật cẩn thận nhìn thoáng qua Lâm Sơ: "Tẩu tử, trong chốc lát tẩu gặp cô nương mặt đen kia, trước tiên nhịn đừng tức giận a.."
Lâm Sơ: "?"
Không phải, thật đúng là có một cô nương mặt đen sao? Chẳng lẽ không phải như nàng nghĩ sao?
Thạch Lục gõ cửa, không bao lâu đã có người tới mở cửa, vẻ mặt Đường Cửu tươi cười liếc Lâm Sơ một cái, vừa nhìn, ánh mắt liền ngây dại: "Là hôm nay trời quá tối à? Làm sao ta lại thấy tẩu tử trắng hơn so với trước không ít?"
Trước đây Đường Cửu chưa từng gặp nàng qua, chiều nay khi gặp được Lâm Sơ, Lâm Sơ tự bôi mình như một khối than đen, hiện tại Lâm Sơ rửa mặt sạch sẽ, hắn ta thật đúng là thiếu chút nữa không nhận ra.
Thạch Lục thì trừng mắt với Đường Cửu một cái, trong lòng tự nhủ đã là lúc nào, còn cười được.
Đường Cửu bị Thạch Lục trừng mắt không hiểu vì sao cả, chỉ có thể xấu hổ sờ sờ mũi.
Vào cửa viện, Lâm Sơ hơi đánh giá sân này một cái, so với sân nhỏ lúc trước rộng rãi hơn không ít, tuy rằng không quá mức chú ý, nhưng bức tường viện xây thành gạch này, nhìn rất thoải mái, ít nhất không cần lo lắng nửa đêm có kẻ trộm lại tiến vào..
Có một cây lựu ở góc sân, nhưng vì mùa đông, một chiếc lá cũng không có, trụi lủi, chỉ treo một chiếc đèn lồng trên đó.
Đám người Yến Minh Qua, trời lạnh này, không ngồi ở trong phòng, liền dọn bàn ngồi dưới gốc cây lựu cho gió thổi lạnh.