Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện ( Dịch Full )

Chương 58

Chương 58
Chương 58
Thấy Lâm Sơ tới, Yến Minh Qua trực tiếp đứng dậy sải bước đi tới, giúp nàng ôm Hàn Quân Diệp trong tay, thấp giọng hỏi một câu: "Lạnh sao?"

Nhân vật đại phản diện cũng sẽ quan tâm đến mọi người?

Lâm Sơ rất kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn hắn một cái: "Không lạnh lắm."

Ánh mắt Lâm Sơ vừa chuyển, rơi xuống trên người cô nương mặt đen trong sân, sau đó lâm vào một loại trầm mặc quỷ dị.

Cô nương này quả thật rất đen, còn cường tráng, người cũng cao lớn, thân thể cùng nam nhân bình thường đều không sai biệt lắm.

Yến Minh Qua thấy Lâm Sơ nhìn cô nương mặt đen kia, liền vẫy tay bảo nàng ta tới, hắn nói với cô nương mặt đen: "Đây là phu nhân, ngày sau ngươi liền đi theo bên người phu nhân hầu hạ."

Cô nương mặt đen lúc này quỳ một gối trên mặt đất, hai tay ôm quyền: "Nô tỳ nhất định bảo hộ phu nhân chu toàn."

Yến Minh Qua hài lòng gật gật đầu, lúc này mới nói với Lâm Sơ: "Tìm cho nàng một võ tỳ, nàng gọi nàng ta là Kinh Hòa là được rồi."

Tỳ nữ này giơ tay nhấc chân khí độ bất phàm, hơn nữa nàng ta vừa rồi còn làm lễ trong quân.. Lâm Sơ suy đoán thân phận của nàng ta hẳn là không đơn giản.

Bất quá đà phát triển này tựa hồ không đúng lắm a, Lâm Sơ có chút bối rối: "Thạch Lục không phải nói chàng nạp tiểu thiếp sao?"

Yến Minh Qua đưa một đạo nhãn phong cắt tới Thạch Lục, lúc này Thạch Lục sợ tới mức run rẩy, lắp bắp nói: "Đệ.. Đệ nghe nói đại ca có một tiểu thiếp là cô nương mặt đen, vốn tưởng Yến đại ca là nói về tẩu tử, nhưng vừa trở về lại thấy trong viện có một cô nương mặt đen, liền cho rằng.."

Hắn ta tự biết mình nháo một câu chuyện cười, xấu hổ đến mức hận không thể tìm một khe hở chui vào.

Đường Cửu tát một cái vào gáy hắn ta, mắng: "Ngươi cho rằng, ngươi cái đầu đá này, nghe xong nửa câu liền nói lung tung cho tẩu tử nghe, ngươi cưới thê tử liền cưới cái người vừa đen vừa tráng này a?"

Cô nương mặt đen bên cạnh cũng là một đạo ánh mắt sắc bén đảo qua, Đường Cửu không hiểu sao run rẩy một cái, ánh mắt cô nương này cũng quá dọa người một chút!

Thạch Lục vừa xấu hổ vừa ủy khuất, xoa xoa gáy bị đánh đau, buồn bực nói với Lâm Sơ: "Tẩu tử, là ta không biết chuyện rõ ràng liền nói bậy.."

Làm rõ là một hồi ô long, Lâm Sơ cũng không để ở trong lòng, cười nói: "Không sao, đều là huynh đệ nhà mình."

Kỳ thật cho dù Yến Minh Qua thật sự nạp thiếp, nàng hẳn là cũng không có phản ứng gì.

Vương Hổ ngày thường chỉ tùy tiện một người, hôm nay đặc biệt hiên ngang, thậm chí nói một câu: "Yến đại ca, tẩu tử, là huynh đệ cho các người thêm phiền toái."

Đám quân hán này lúc trước đối với Lâm Sơ có lẽ còn có vài phần thành kiến, nhưng trận chiến hôm nay ở thành lâu, bọn họ cũng là tán thưởng tẩu tử Lâm Sơ này từ đáy lòng.

Từ nhỏ Yến Minh Qua đã không nói lời gì khách sáo, chỉ vỗ vỗ vai Vương Hổ: "Là huynh đệ thì đừng nói những thứ này."

Lâm Sơ cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, huynh đệ nhà mình, đừng nói những thứ khách khí này."

Mắt thấy sắc trời không sớm, Yến Minh Qua nói: "Thạch Lục, Đường Cửu, các ngươi đưa lão Ngũ trở về."

Thạch Lục bị điểm danh lúc này cả người giật mình, nghe được Yến Minh Qua là để cho hắn ta đưa Vương Hổ trở về, lúc này mới hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Không biết có phải là ảo giác của hắn ta hay không, hắn ta luôn cảm thấy ánh mắt Yến Minh Qua lơ đãng rơi xuống trên người hắn ta là lạnh lùng, âm u..

Nội tâm của Thạch Lục rất khổ sở bức rứt, sau này hắn ta không bao giờ cầm nửa câu liền bỏ chạy..

Đám người đi rồi, trong viện chỉ còn lại Lâm Sơ Yến Minh Qua cùng cô nương mặt đen kia.

"Kinh Hòa, ngươi đi phòng bếp xem đồ ăn còn nóng hay không." Yến Minh Qua phân phó.

Cô nương mặt đen Kinh Hòa lên tiếng lui ra.

Một tay Lâm Sơ bị Yến Minh Qua lôi kéo, vào phòng, phát hiện trong phòng hết thảy đều thu thập thỏa đáng, hoàn toàn có thể để người ở.

Lúc này mới bao lâu, ngay cả phòng bếp cũng đã khuấy động xong, nhớ tới lời hắn phân phó Kinh Hòa, Lâm Sơ liếc mắt nhìn hắn một cái: "Chàng còn chưa ăn cơm?"

"Không rảnh để ăn." Yến Minh Qua không mặn không nhạt đáp lại ánh mắt Lâm Sơ, lúc này mới chậm rãi cất bước đưa Hàn Quân Diệp đang mê man đặt lên giường trong phòng.

Lúc trước Lâm Sơ dùng chăn nỉ quấn Hàn Quân Diệp là sợ cậu bị gió lạnh thổi sốt cao hơn, hiện tại đến nhà, Lâm Sơ liền muốn cởi chăn nỉ ra, thay chăn bông cho cậu, dù sao vẫn quấn như vậy, đứa nhỏ cũng không thoải mái.

Nàng đi theo vào phòng ngủ, đánh giá phòng ngủ cũng được dọn dẹp ngăn nắp, đáy mắt có thêm vài phần hài lòng, đồ đạc tuy rằng không nhiều lắm, nhưng bày biện chỉnh tề, liếc mắt một cái rất thoải mái.

Chẳng lẽ tên này bảo Thạch Lục đi đón nàng, còn hắn ở trong nhà thu thập?

Nam nhân biết làm việc nhà ở thời cổ đại này cũng rất hiếm!

"Lại đây." Lời nói của Yến Minh Qua khiến Lâm Sơ phục hồi tinh thần.

Nàng ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Yến Minh Qua dựa vào một cái ghế, con ngươi nửa mở nửa nhắm, bộ dáng lười biếng hiếm thấy.

Hắn làm động tác này không phải giống như Lục hoàng tử không có xương cốt lười biếng, mà là một loại mị hoặc không hình dung ra, để cho ngươi biết rõ nguy hiểm, vẫn là kìm lòng không được muốn tới gần.

"Những thứ này đều là chàng thu thập?" Lâm Sơ nghĩ không ra yêu nghiệt này muốn làm gì, ý đồ nói sang chuyển khác.

Yến Minh Qua nhíu mày một cái: "Phòng ngủ chính là ta thu thập, bên ngoài là Kinh Hòa thu thập."

Hắn dường như cũng nhìn thấu tâm tư của Lâm Sơ, đôi mắt hẹp dài chợt híp lại: "Nàng cho rằng trốn ta liền trốn được sao?"

Lâm Sơ: "?" Nàng trốn tránh hắn sao, đùa giỡn gì đó!

Yến Minh Qua đột nhiên từ trên ghế đứng lên, cất đôi chân dài đi về phía Lâm Sơ: "Thật sự là không ngoan."

Lâm Sơ cũng không biết mình như thế nào, ý nghĩ đầu tiên dĩ nhiên là chạy nhanh!

Đáng tiếc còn chưa hành động, đã bị người ta vớt lên, đặt lên tường, nắm chặt cằm, một nụ hôn rắn chắc cứ như vậy đè xuống!
 
Bình Luận (0)
Comment