Một đêm ngủ ngon.
Dưỡng thành đồng hồ sinh học, sáng sớm hôm sau Lâm Sơ đã tỉnh lại.
Nhìn cái giường xa lạ này, nàng sửng sốt trong chốc lát, mới nhớ tới đây là đã đến Diêu thành.
Nàng ngồi dậy, kiểm tra chăn của Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp, phát hiện Tiểu Bánh Bao không đá chăn lúc nửa đêm, lại thăm dò trán cậu, nóng sốt đã hoàn toàn rút xuống, hiện tại hô hấp của Tiểu Bánh Bao vững vàng, hiển nhiên là đang ngủ say.
Lâm Sơ lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Chỉ là.. Miệng vì sao lại đau đau?
Hôm qua tên yêu nghiệt kia chỉ cắn môi dưới nàng, nhưng hôm nay cả hai cánh môi cảm giác đều có chút đau đớn.
Trong phòng này có gương trang điểm, Lâm Sơ đứng lên nâng gương đồng trên bàn trang điểm soi, có lẽ bây giờ sắc trời còn sớm, ánh sáng trong phòng không tốt, hơn nữa hiệu quả phản chiếu của gương đồng này có hạn, chỉ chiếu ra một cái bóng mơ hồ của mình, Lâm Sơ cũng nhìn không ra hai cánh môi này rốt cuộc là có vấn đề gì.
Nghĩ có lẽ là do thời tiết quá lạnh, môi thiếu nước khô nứt, Lâm Sơ cũng không nghĩ nhiều nữa.
Nàng thu thập cho mình thỏa đáng, chuẩn bị đi vào phòng bếp lo liệu điểm tâm, lại phát hiện Kinh Hòa đã làm xong hết thảy.
Không biết có phải là nguyên nhân Yến Minh Qua đã nhắc tới hay không, thái độ của Kinh Hòa đối với nàng rất cung kính, thấy Lâm Sơ vào phòng bếp, lúc này dừng công việc trong tay nghênh đón: "Phu nhân sao lại dậy sớm như vậy?"
"Đêm qua đi ngủ sớm, hôm nay liền dậy sớm một chút." Lâm Sơ tỉ mỉ đánh giá Kinh Hòa một cái, phát hiện tuy rằng thân thể nàng ta cường tráng như nam nhân, màu da cũng hơi đen, nhưng ngũ quan lại như nữ nhân bình thường không có anh khí. Trong nguyên tác không có đề cập tới nhân vật này, bất quá ở biên cương này khẳng định không thể tìm được võ tỳ bậc này.
Lâm Sơ suy đoán đây hẳn là võ tỳ Yến gia trước kia nuôi dưỡng, bởi vì cơ duyên gì tránh được một kiếp, về sau lại đến dưới tay Yến Minh Qua.
Kinh Hòa nghe Lâm Sơ nói xong, liền nói: "Nô tỳ lấy nước rửa mặt cho phu nhân, một chút là có thể dùng cơm."
Lâm Sơ có chút nghi hoặc: "Tướng công.. Hôm nay không có ở nhà à?"
Kinh Hòa đáp: "Sáng sớm chủ tử đã đi quân doanh luyện binh, ước chừng phải buổi trưa mới trở về."
Đến quân doanh sớm như vậy sao? Lâm Sơ nghĩ đến lúc trước ở Khương thành, Yến Minh Qua bởi vì bị thương, cơ hồ cả ngày đều nằm trên giường, nàng chưa từng thấy qua Yến Minh Qua đi quân doanh, cũng không biết bọn họ đi quân doanh cụ thể thời gian nào vào buổi sáng.
Lâm Sơ nghĩ Tiểu Bánh Bao bị bệnh nặng một hồi, bảo cậu ngủ thêm một lát, một mình chỉ dùng chén cháo qua loa.
Nàng vốn muốn Kinh Hòa ăn cùng mình, nhưng Kinh Hòa nói cái gì cũng không chịu.
Sau khi ăn xong Kinh Hòa tự nhiên sẽ không để Lâm Sơ thu dọn chén đũa, đột nhiên Lâm Sơ trở nên không có việc gì làm, Lâm Sơ cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Nàng chuẩn bị lắc lư trở về phòng, lúc đi ngang qua đông sương phòng đẩy cửa ra nhìn một cái, phát hiện trên giường trải một chiếc chăn nhung mỏng, trực giác nói cho nàng biết, tối hôm qua Yến Minh Qua chính là ngủ ở chỗ này.
Trong lòng Lâm Sơ đột nhiên có vài phần cảm giác hả giận, ngay cả buổi sáng tâm tình cũng tốt lên.
Rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nàng tìm tới bút mực, bắt đầu vẽ mô hình ròng rọc, trận chiến này trong nguyên tác, một trận chính là hơn hai năm, Lâm Sơ cảm thấy nếu làm ra được ròng rọc này, khẳng định có thể có đất dụng võ.
Năm đó giáo viên dạy sẽ sơ đồ kỹ thuật trong trường đại học là một lão tướng nổi tiếng trong trường, vì để cuối kỳ không trượt môn, nàng đã lấy ra tâm huyết như năm cuối của cấp ba để học, cho nên đến bây giờ vẫn còn ấn tượng sâu sắc với sơ đồ.
Bất quá mô hình đồ vật nàng có thể vẽ ra, triều đại này có thợ rèn có thể chế tạo ra hay không còn là một chuyện khác.
Bức tranh hoàn thành thì hơn một canh giờ đã trôi qua, Lâm Sơ muốn gọi Tiểu Bánh Bao rời giường ăn chút gì đó.
Trở lại phòng lại phát hiện trên giường không có người nào.
Chẳng lẽ đứa nhỏ này tự mình chạy ra ngoài?
Lâm Sơ đang muốn gọi Kinh Hòa, hỏi nàng có thấy Tiểu Bánh Bao không.
Vừa mới xoay người, một bóng đen từ trong góc vọt ra, ôm lấy chân Lâm Sơ.
Lâm Sơ nhảy dựng lên, thấy rõ là Hàn Tiểu Bánh Bao, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bất quá đứa nhỏ này đột nhiên thân mật với nàng như vậy, trong lòng Lâm Sơ vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nàng sờ sờ đầu Hàn Tiểu Bánh Bao: "Tỉnh rồi sao?"
Tiểu Bánh Bao nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đầy thịt lên, một đôi nước mắt đen nhánh lưng tròng, ồm ồm nói: "Nương, con đói quá.."
Lâm Sơ: "!"
Ai da, nam chính tương lai sốt cao bị cháy hỏng đầu óc?
Thấy Lâm Sơ không có phản ứng, Hàn Quân Diệp nhất thời cảm thấy mình trở thành Tiểu Bánh Bao đáng thương nhất thế giới, cậu kéo làn váy Lâm Sơ, bĩu môi nói: "Nương, đói.."
Làm mẫu thân cho nam chính tương lai, lúc này Lâm Sơ cũng không dám tùy tiện đáp ứng, nàng ôm Tiểu Bánh Bao trở lại giường, để cậu ngồi ở mép giường: "Đói hả? Ngươi đợi ta một lát, bên kia nhà bếp có canh sữa dê, ta đi bưng tới."
Nhìn bóng lưng Lâm Sơ biến mất ở cửa, trong đôi mắt trong suốt của Tiểu Bánh Bao mới có thêm vài phần thần sắc sâu thẳm không thể dò xét.
Cậu thế nhưng sống lại vào lúc mình năm tuổi!
Hiện tại cậu vô thân vô cố, nếu không muốn giống như kiếp trước ở trong đống người dân chạy nạn chịu hết khổ sở, chỉ có thể lấy lòng Lâm Sơ trước.
Phải không? Lão độc thân vạn năm Yến Minh Qua vậy mà đã có thê tử?