Ký ức trong đầu Hàn Quân Diệp hiện tại có chút hỗn loạn.
Khi hôn mê, mặc dù cậu không thể nói chuyện, nhưng có thể cảm nhận được tất cả các động tĩnh bên ngoài, cậu cảm thấy mình giống như một người ngoài cuộc nhìn vào sự giãy dụa của chính mình khi còn nhỏ, đối thủ một mất một còn của kiếp trước, nhưng vì để cứu cậu mà nhảy xuống thành lâu, a, có một chút thú vị.
Chờ hoàn toàn dung hợp ký ức của Tiểu Bánh Bao, thấy rõ khuôn mặt của phụ mẫu đã sớm mơ hồ đến không có ấn tượng trong trí nhớ, ngoại trừ cảm thấy châm chọc vẫn là cảm thấy châm chọc.
Một đôi phu thê kia, đều là vì lợi ích của mình mà không tiếc bất cứ thủ đoạn nào, chỉ có thể nói bọn họ vẫn thật sự là xứng đôi.
Hàn Quân Diệp cảm thấy đây là một trong những trò đùa lớn nhất mà ông trời đã bày ra cho cậu. Năm đó cậu còn nhỏ, chỉ nhớ rõ phụ mẫu lần lượt ngã xuống dưới kiếm của Yến Minh Qua, máu chảy khắp mặt đất, kia đã trở thành cơn ác mộng cả đời của cậu.
Mà bây giờ lấy thân phận một người ngoài cuộc đến xem đoạn quá khứ này, phụ mẫu lại trở thành người muốn vứt bỏ cậu, Yến Minh Qua kia mới là người cứu cậu!
Đây là nói cho cậu biết, tất cả các ân oán hận thù của một đời đều là sai phải không?
Kiếp trước cậu buộc mình phải tập võ học văn, đều là dựa vào một lòng hận ý đối với Yến Minh Qua, hiện tại niềm tin chống đỡ cậu nhiều năm như vậy đột nhiên sụp đổ, nhất thời cậu cũng mờ mịt cực độ..
Hàn Quân Diệp còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Lâm Sơ liền bưng canh sữa dê vào phòng.
"Lại đây ăn đi." Lâm Sơ đặt chén canh sữa dê lên bàn thấp, nàng mơ hồ phát hiện thần sắc Tiểu Bánh Bao dường như không thích hợp lắm.
Hàn Quân Diệp thu hồi tất cả thần sắc trên mặt, chỉ lộ ra sự ngây thơ khờ dại của đứa bé, từ trên giường nhảy xuống, ngồi xuống bên cạnh thấp.
Cậu còn nhỏ, chỉ cần ngồi trên ghế đẩu thấp, dựa vào đó dùng bữa là vừa phải.
Lâm Sơ thấy đứa nhỏ này tự bưng chén ăn, cũng không lo lắng cậu sẽ rải canh sữa dê lên y phục.
Lâm Sơ một tay chống cằm, nhìn Tiểu Bánh Bao nhu thuận ăn từng chút canh sữa dê. Nàng biết Hàn Quân Diệp thông minh, thậm chí đáy lòng cũng hoài nghi Tiểu Bánh Bao này có phải cố ý giả mất trí nhớ hay không, chính là muốn bọn họ nhận nuôi dưỡng cậu, dù sao trong nguyên tác đã nhắc tới một đoạn thời gian u ám khi Hàn Quân Diệp còn ở Hàn Phủ.
Tâm tư của trẻ con đều là cực kỳ mẫn cảm, ai đối tốt với cậu liền thân cận với người đó, hiện tại phụ mẫu cậu cũng không còn, có thể thân cận cũng chỉ có mình cùng Yến Minh Qua.
Nhưng.. Bọn họ một người là nam chính, một người là nhân vật phản diện, đây quả thật là kẻ thù truyền kiếp a! Hiện tại một trong số đó còn nhỏ thì dễ nói, chờ sau này lớn lên thì làm sao bây giờ?
Lúc thiên nhân đang giao chiến trong đầu Lâm Sơ, Hàn Tiểu Bánh Bao cũng đang bất động thanh sắc đánh giá Lâm Sơ, kiếp trước làm kẻ thù truyền kiếp, cậu tự nhiên là nắm giữ rõ ràng rành mạch tất cả mọi thứ của Yến Minh Qua, kiếp trước bên cạnh Yến Minh Qua hoàn toàn không có nữ nhân, đời này tên đa mưu túc trí Yến Minh Qua kia là từ cái nào bào cho bản thân được một thê tử?
Hai người cứ như vậy quỷ dị đánh giá lẫn nhau, thẳng đến khi Hàn Tiểu Bánh Bao uống xong chén canh sữa dê này.
"No chưa?" Lâm Sơ cười hỏi cậu, mặc kệ như thế nào, hiện tại đây chính là một đứa nhỏ năm tuổi, có thể lật ra sóng gió gì.
"No rồi!" Hàn Quân Diệp lộ ra nụ cười vô hại.
Lâm Sơ lấy khăn lau canh sữa dê còn sót lại bên miệng cho cậu, lại bảo Kinh Hòa tiến vào thu dọn chén đũa xuống.
Hàn Quân Diệp đánh giá Kinh Hòa một cái, tự nhiên nhìn ra Kinh Hòa là người tập võ. Cậu mặt dày vô sỉ tìm Lâm Sơ phải ôm một cái: "Nương, ôm.."
Cậu vươn tay về phía Lâm Sơ.
Cậu cố ý gọi Lâm Sơ là nương, chính là muốn thông qua việc này nói cho Yến Minh Qua biết, cậu bị mất trí nhớ. Với sự hiểu biết kiếp trước của cậu đối với Yến Minh Qua, đại phản diện tâm ngoan thủ lạt khẳng định sẽ không lưu lại bất kỳ một tai họa ngầm nào!
Kiếp trước là cậu lăn lộn trong đống người chạy nạn không bị Yến Minh Qua tìm được, đời này cậu ở ngày dưới mí mắt người ta.. Tuy rằng cảm giác hiện tại Yến Minh Qua này có chút không giống với đối thủ một mất một còn kiếp trước của cậu, nhưng Yến Minh Qua vẫn giết Hàn Tử Thần..
Một số điều thoát khỏi quỹ đạo, nhưng một số điều vẫn không thể thay đổi.
Hiện tại Hàn Quân Diệp không rõ thái độ của Yến Minh Qua đối với mình, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là giả bộ mất trí nhớ trước thì tốt hơn.
Ít nhất có thể làm cho Yến Minh Qua không hạ sát thủ với cậu nhanh như vậy.
Bị người ta đuổi theo gọi nương, Lâm Sơ cũng có chút bất đắc dĩ, nàng nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của Hàn Quân Diệp, thấp giọng nói: "Cháu nên gọi là thẩm!"
Đôi mắt to của Hàn Quân Diệp bắt đầu mờ mịt: "Nương không cần Diệp Nhi.."
Lâm Sơ: "..."
Lương tâm bắt đầu tự trách mình thì sao bây giờ? Manh Bảo* khóc lên, nàng thật đúng là có chút luống cuống tay chân.
*manh bảo: Dễ thương, dùng để đặt biệt danh
"Ai, cháu đừng khóc, ta thật sự không phải nương của cháu.." Lâm Sơ cảm thấy nhức đầu.
Nàng đang giải thích chuyện này, cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói mát lạnh: "Đây là làm sao vậy?"
Yến Minh Qua một thân minh quang giáp* chưa cởi bỏ, đứng nghịch sáng ở cửa, có loại cảm giác chiến thần lâm thế. Tóc hắn buộc gọn gàng, càng lộ ra khuôn mặt tuấn tú lộ bụi bặm, trên người vẫn cứ có một cỗ khí tức bữa bãi áp bách làm cho người ta không thở nổi.
*minh quang giáp: Còn được gọi là Kim Cương giáp. Sở dĩ gọi thế vì dạng giáp này thường được xuất hiện trong miêu tả các Hộ Pháp Kim Cương của Phật giáo trên tranh, tượng bắt đầu từ thời Nam – Bắc triều bên Trung Quốc.
Lâm Sơ vẫn là lần đầu tiên thấy Yến Minh Qua mặc chiến giáp chính thức như vậy, trước mắt không khỏi sáng ngời.
Bất quá nghĩ đến chuyện đêm qua, trong lòng nàng ít nhiều có chút khúc mắc, thái độ liền có chút không lạnh không nóng: "Đã về rồi?" Tầm mắt nàng rơi xuống người Hàn Quân Diệp: "Đứa nhỏ có thể hôm qua bị sốt quá nhiều, hôm nay vẫn nói mê sảng, lát nữa ta dẫn nó đến y quán xem một chút."
Yến Minh Qua nghe Lâm Sơ nói xong, ánh mắt cũng rơi xuống trên người Hàn Quân Diệp.
Hàn Quân Diệp đột nhiên oa một tiếng khóc lớn, ôm lấy chân Lâm Sơ không buông tay, cũng không nhìn Yến Minh Qua, chỉ gào khóc ngậm ngùi: "Nương.."
Lâm Sơ bị đứa nhỏ đột nhiên khóc lớn làm cho hoảng sợ, chỉ đành ôm lên an ủi: "Không khóc không khóc.."
Yến Minh Qua mi tâm nhíu lại: "Nó đây là làm sao vậy?"
Lâm Sơ nhìn lướt qua hắn một cái, sâu kín nói: "Có phải là chàng quá hung dữ hay không?"
Yến Minh Qua: "..."
Lâm Sơ xấu hổ cười hai tiếng: "Nếu không chàng đi ra ngoài thử xem?"
Yến Minh Qua ý tứ không rõ nhìn Lâm Sơ một cái, tầm mắt lại rơi xuống trên người Hàn Quân Diệp: "Lại khóc, ta ném ngươi ra ngoài."