Yến Minh Qua liếc mắt nhìn con đao đại hán cắm trên quầy, đi tơi rút ra, phụ nhân xinh đẹp bị dọa trắng mặt, cho rằng Yến Minh Qua là kẻ thù của đại hán kia, vội vàng nói: "Ta chỉ là tiểu thiếp của hắn, hắn còn có chính thê, ngươi.. Đừng giết ta.. Ta mới làm thiếp cho hắn chưa đầy một tháng.."
Nàng ta vì ngầm đấu đá với chính thê, ngay cả mang thai giả cũng làm ra được, cũng may ngày hôm trước Vương Mãnh đột nhiên nóng nảy muốn mang theo bọn họ bỏ chạy, nàng ta vô ý ngã một cái, lại vừa vặn nguyệt sự tới, liền mượn đây nói là sinh non. Ai ngờ hôm nay Vương Mãnh thật sự lôi kéo nàng ta tới y quán này.
Yến Minh Qua căn bản cũng không để ý tới phụ nhân này, chỉ lưu lại cho đại phu một câu "Tiếp tục khám bệnh", cũng từ cửa sổ phía sau bị Vương Mãnh đập hỏng nhảy ra ngoài.
Phụ nhân căn bản không có bệnh gì để xem, trước mắt tướng công nàng ta đều đã chạy, phụ nhân có thể cảm giác được ánh mắt muôn hình muôn vẻ của bệnh nhân rơi vào trên người nàng ta, trong lòng hơi tức giận, cũng đứng dậy vung tay áo rời đi.
Làn sóng khôi hài của y quán kết thúc, đại phu tiếp tục khám bệnh cho bệnh nhân.
Lâm Sơ vén rèm xe lên một khe nhỏ, nhìn phụ nhân kia đi xa, lúc đi qua một góc đường, phụ nhân đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai thảm thiết, theo sau là vài tiếng cực hạn thê lương "Tướng công--".
Khi Yến Minh Qua trở về, tên lưu manh xếp hàng đến cửa y quán đang nhìn về phía xe ngựa của bọn họ.
Yến Minh Qua đi ôm Hàn Quân Diệp xách xuống xe ngựa, ngữ khí thật bình tĩnh: "Đi nhìn cái đầu cho tiểu tử này đi."
Lâm Sơ vốn định hỏi góc đường bên kia là làm sao vậy, bị Yến Minh Qua vừa nói như thế, nàng nhất thời không nói gì.
Những lời này nghe thế nào cũng giống như mắng chửi người chứ?
Nàng nhìn Tiểu Bánh Bao bị xách thật sự là đáng thương, vẫn là không nhịn được: "Lúc trước chàng còn ôm đứa nhỏ vào trong ngực, hiện tại đây là làm sao vậy?"
Yến Minh Qua có chút ghét bỏ liếc mắt nhìn Hàn Tiểu Bánh Bao: "Không biết, hiện tại chính là cảm thấy tiểu tử này nhìn liền chướng mắt."
Hàn Tiểu Bánh Bao nghe vậy thì sắc mặt thay đổi.
Bên góc phố đột nhiên bộc phát ra mấy giọng nói: "Giết người! Giết người!"
Lâm Sơ liếc mắt nhìn Yến Minh Qua một cái: "Bên kia.."
Yến Minh Qua gật đầu: "Thanh lý một tên phản đồ Khương thành."
Đã đến cửa y quán, Lâm Sơ cũng biết những chuyện này không tiện nói ở chỗ này, liền im lặng không nói.
Mắt thấy đã đến lượt bọn họ, Lâm Sơ liền đem Hàn Tiểu Bánh Bao đặt lên ghế, nói với đại phu: "Đại phu, ngài nhìn xem một chút, ngày hôm qua đứa nhỏ này bị nhiễm phong hàn."
Tiểu Bánh Bao rốt cuộc là mất trí nhớ thật hay là mất trí nhớ giả, kỳ thật Lâm Sơ cũng không quan tâm, nàng chỉ hy vọng đứa nhỏ này khỏe mạnh kiện khang, bình an là tốt rồi, đã không còn phụ mẫu cùng một gia đình hoàn chỉnh, chỉ mong ông trời không cướp đi sức khỏe của cậu nữa.
Ngón tay khô héo như vỏ cây thông đặt ở trên cổ tay mập mạp của Hàn Quân Diệp bắt mạch, đổi vài chỗ, đại phu mới cười nói: "Em bé này nhà các ngươi nuôi rất tốt, mập mạp mũm mĩm, thiếu chút nữa ta sờ không được mạch."
Yến Minh Qua chậm rãi nói: "Nó đều có thể vượt qua Tiểu Xám."
Hàn Quân Diệp với khuôn mặt bánh bao: "..."
Cậu sẽ giảm béo.
"Phong hàn đã hết không sai biệt lắm, em bé này nền tảng tốt, là thuốc thì có ba phần độc, ta liền không kê thuốc, phu thê hai người các ngươi ngày thường dụng tâm nhiều một chút, đừng để đứa nhỏ lại bị cảm lạnh là được." Đại phu râu dê nói.
Lâm Sơ đang muốn nói lời đa tạ, lại nghe Yến Minh Qua nói: "Đầu óc của nó không bị đốt hỏng chứ?"
Đại phu trừng mắt nhìn Yến Minh Qua một cái, người đi khám bệnh phía sau cũng nghị luận sôi nổi, hiển nhiên là đang nói Yến Minh Qua làm cha như thế nào.
Hàn Quân Diệp nằm sấp trên vai Lâm Sơ, khuôn mặt nhỏ nhắn đưa lưng về phía của Yến Minh Qua đã hoàn toàn trầm xuống, soàn soạt nghiến răng.
Yến Minh Qua không thèm để ý ánh mắt của đại phu cùng những bệnh nhân kia, tiếp tục nói: "Bằng không tiểu tử ngốc này như thế nào ngay cả cha cũng không biết gọi?"
Biểu tình của Lâm Sơ có chút một lời khó nói hết, thế nào nàng cũng không nghĩ tới nhận vật đại phản diện lại nói ra một phen như vậy.
"Đại huynh đệ, vẻ mặt này của ngươi là hung tướng, đừng dọa đứa nhỏ, ngươi dọa nó, nó đâu chịu gọi ngươi.." Một đại nương đi xem bệnh nói.
Có người phụ họa nói: "Đúng vậy, đối với thằng nhãi con nhà mình còn hung thần ác sát thế này.."
Thành công tìm đường chết bị mọi người chỉ trích, Yến Minh Qua mang theo Tiểu Bánh Bao rời khỏi y quán.
Lâm Sơ ôm Hàn Quân Diệp lên xe ngựa, lúc Yến Minh Qua ngồi lên xe ngựa, đưa tay nhéo mặt Hàn Tiểu Bánh Bao một cái, ngữ khí lại mỉm cười: "Tiểu tử thúi."
Hàn Quân Diệp vùi đầu vào trong ngực Lâm Sơ, thoạt nhìn giống như đang làm nũng, trong mắt lại chỉ có sự phức tạp mà chính cậu mới hiểu được.
Về đến nhà thì sắc trời đã tối, Kinh Hòa nhanh nhẹn chuẩn bị cơm tối.
Hàn Tiểu Bánh Bao bởi vì lại ăn một chén canh sữa dê, cho nên cơm chiều chỉ gắp mấy đũa cậu thích ăn.
Có lẽ là buổi tối đứa nhỏ ngủ khá sớm, Tiểu Bánh Bao dùng cơm tối xong cũng có chút buồn ngủ, đầu cậu như gà con nhặt gạo, Lâm Sơ nhìn thấy vừa buồn cười vừa đau lòng.
"Buồn ngủ rồi à? Thẩm thẩm mang cháu đi ngủ nhé?" Lâm Sơ vừa chạm vào Hàn Tiểu Bánh Bao, cậu lập tức tỉnh lại.
Tiểu Bánh Bao nhìn Lâm Sơ sửng sốt trong chốc lát tựa hồ đang phản ứng mình đang ở đâu, cậu kéo áo choàng của mình ầm ầm hai tiếng, khuôn mặt bánh bao cố gắng duy trì một biểu tình nghiêm khắc thoạt nhìn rất tức cười: "Muốn tắm rửa.."
Điều này làm cho Lâm Sơ có chút xấu hổ, hôm qua hai người mới chuyển đến đây, y phục mới gì đó còn chưa chuẩn bị, nhưng cũng may đây là tháng chạp mùa đông giá rét, một ngày không tắm rửa cũng không có gì, Lâm Sơ đành phải thấp giọng dỗ dành: "Bánh Bao, ngày mai thẩm dẫn cháu đi mua xiêm y mới, mua xiêm y mới đi tắm được không?"
Hàn Quân Diệp nghe được hai chữ bánh bao thì lông mày run rẩy, cậu liếc mắt nhìn hai cánh tay thịt người của mình, lông mày nhỏ trong nháy mắt ngưng trọng: Phải giảm béo..
Lâm Sơ dùng nước ấm lau mặt cho Tiểu Bánh Bao, lại ngâm chân cho cậu, lúc này mới để đứa nhỏ đi ngủ.