Nàng đi ra ngoài rót nước, lại chuẩn bị trở về phòng, liền phát hiện Yến Minh Qua giống như một vị môn thần đứng ở đó.
Lâm Sơ nhìn thấy trên mặt hắn một mảnh ngưng trọng, cho rằng xảy ra chuyện gì, hỏi: "Làm sao vậy?"
Yến Minh Qua lấy ra mấy bản vẽ mô hình ròng rọc mà nàng đã vẽ vào buổi sáng, sắc mặt lạnh lùng hiếm thấy: "Đây là cái gì?"
"Bản vẽ mô hình ròng rọc."
Yến Minh Qua nhíu mày một chút, hiển nhiên nghe không hiểu nàng nói cái gì.
Lâm Sơ sợ làm ầm ĩ đến Tiểu Bánh Bao trong phòng ngủ, hạ thấp giọng nói: "Đứa nhỏ đang ngủ đấy, ngày mai ta nói cho chàng biết."
Nàng vốn định hôm nay nói chuyện này cho Yến Minh Qua, dù sao Yến Minh Qua mới là người sinh ra và trưởng thành ở cổ đại, nhìn cây đại cung huyền thiết kia của hắn thì biết, thời đại này hẳn cũng có sư phụ thợ rèn vô cùng khó lường, nếu như có thể làm ra được ròng rọc, vậy tất nhiên là không thể tốt hơn.
Đáng tiếc sau đó náo loạn vụ của Tiểu Bánh Bao, nàng liền quên mất, hiện tại nàng cũng có chút mệt mỏi, liền muốn chờ ngày mai rảnh rỗi mới nói cho Yến Minh Qua.
Ai ngờ Yến Minh Qua trực tiếp ôm ngang người nàng, trực tiếp tiến vào đông sương phòng.
Tiểu Xám nằm ghé vào cửa, thấy Lâm Sơ bị "thổ phỉ" chặn ngang ôm đi, hai chân trước của nó chống thẳng nửa thân trên, có lẽ biết mình cũng đánh không lại "thổ phỉ" kia, Tiểu Xám lại chán ghét nằm sấp trở về, ôm cục xương của mình tiếp tục gặm.
Lâm Sơ sợ đánh thức Tiểu Bánh Bao, cũng sợ dẫn tới Kinh Hòa, không dám lớn tiếng la hét, chỉ dùng hết sức uống sữa bóp thịt mềm trên cánh tay Yến Minh Qua.
Bất quá nàng bóp đến tay mình đau cũng không thấy Yến Minh Qua hít hà một tiếng, tên này, toàn thân trên dưới đều cứng rắn, giống như tảng đá!
Vào phòng, Yến Minh Qua cũng không buông Lâm Sơ xuống, hắn sâu kín nói: "Nếu nàng không buông tay, ta liền ném nàng lên trên giường."
Những lời này có tính ám chỉ rất mạnh.
Trong nháy mắt Lâm Sơ ngượng ngùng thu tay lại.
Mùa xuân này còn chưa tới, gần đây nhân vật phản diện dường như có chút không thích hợp..
Yến Minh Qua ý tứ không rõ cười một tiếng, thả Lâm Sơ xuống, đi đến bên cạnh bàn lại thắp một ngọn nến, mới bày hai bức vẽ kia dưới ánh nến, dùng ánh mắt ý bảo Lâm Sơ đi qua.
Lâm Sơ chỉ đành ngáp dài chậm rãi dịch qua.
"Cái này dùng để làm gì?" Yến Minh Qua dường như rất có hứng thú đến ròng rọc.
Lâm Sơ suy nghĩ một chút, cảm thấy một ví dụ thực tế càng có thể giải thích rõ ràng, nàng nói: "Nếu như đặt dây thừng lên thứ này, giống như lúc trước kéo lồng treo các người ngồi lên thành lâu, binh lính trên thành kéo lồng treo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, còn có rất nhiều chỗ cũng có thể dùng được thứ này."
Yến Minh Qua nghe được cái hiểu cái không, bất quá từ thần sắc của hắn, cũng nhìn ra hắn được biết tầm quan trọng của thứ này.
"Nếu như chàng có quen biết công tượng*, có thể cho giúp đỡ thử làm một chút, xem có thể làm ra không." Lâm Sơ nói.
*công tượng: Thợ thủ công.
Yến Minh Qua đột nhiên ngẩng đầu lên, trong tầm mắt kia mang theo ý nhìn kỹ cùng bức bách: "Vì sao nàng lại biết những thứ này? Hoặc là ta nên hỏi, nàng rốt cuộc là ai?"
Lâm Sơ thầm mắng một câu xong đời!
Quay ngựa bất ngờ không kịp đề phòng.
Bất quá nếu nàng muốn làm ra được thứ này, còn phải được Yến Minh Qua trợ giúp.
Đáy lòng Lâm Sơ vẫn sợ hãi lo được mất, sợ nhân vật đại phản diện cảm thấy nàng là người không có cách nào khống chế lòng bàn tay, liền một phen bóp chết nàng, Lâm Sơ nhìn sắc mặt Yến Minh Qua, phát hiện ngoại trừ nghiêm khắc, trên mặt hắn nhìn không ra biểu tình khác, chỉ đành buồn bực nói: "Chàng yên tâm, ta đương nhiên là người."
Cơ mặt Yến Minh Qua co giật một chút.
Trong lòng Lâm Sơ mắng chửi, tự nhủ lúc ngươi hôn lão nương cũng không phải như vậy, nghĩ như vậy, tính tình nàng cũng nổi lên, buồn bực hờn dỗi nói: "Nếu như chàng không tin ta, coi như những lời này của ta chưa từng nói qua."
Làm thế nào để giải thích với một nam nhân cổ đại rằng nàng thật sự đã xuyên qua từ một thời đại xa xôi khác?
Nếu không phải xưa nay nàng sống vô tâm vô phế, sợ là cũng không thể tiếp nhận sự thật mình đã đến một triều đại xa lạ.
Yến Minh Qua đột nhiên tới gần nàng, chóp mũi cơ hồ đụng phải chóp mũi Lâm Sơ, Lâm Sơ cả kinh lui về phía sau một bước: "Chàng làm gì vậy?"
Sắc mặt Yến Minh Qua sắc mặt nghiêm túc nói: "Ngửi thử, xem có mùi của yêu quái hay không."
Lâm Sơ: "..."
Nếu không phải nàng biết lúc trước mình đang đọc một quyển ng ôn tình cổ đại, thiếu chút nữa đã tin lời của thằng nhãi này!
Khóe miệng nàng đột nhiên gợi lên một tia cười thiên kiều bá mị, bàn tay xanh tươi ngọc bạch từ cằm Yến Minh Qua điểm nhẹ một đường hướng lên trên, rơi xuống khóe mắt hẹp dài của Yến Minh Qua, nơi này, nếu như có thêm một nốt ruồi, sợ là yêu nghiệt này sẽ gây họa cho nhân gian.
"Tướng công, nếu ta là yêu quái, vậy chàng làm sao?" Lâm Sơ mị nhãn như tơ.
Yến Minh Qua híp mắt đánh giá nàng nửa ngày, mới dùng hai ngón tay đặt lên trán nàng ấn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tới gần đưa trở về: "Nàng không biết nếu làm vậy thì mặt nàng rất lớn sao?"
Lâm Sơ: "..."
Nàng xoay người muốn đi ra ngoài, bị người ta duỗi tay dài ra liền ôm lấy thắt lưng, đặt ngã ở trên giường cứng.
Thoáng nhìn thấy người nào đó bắt đầu cởi ngoại bào, Lâm Sơ bất giác nắm chặt y phục của mình, lắp bắp nói: "Chàng.. Chàng cởi y phục ra làm gì?"
Yến Minh Qua nhìn lướt qua nàng một cái, giống như ghét bỏ nàng thế nhưng còn muốn hỏi loại vấn đề này: "Ngủ."
Lâm Sơ: ".. Vậy thì chàng nghỉ ngơi sớm đi, ta sẽ không làm phiền chàng!"
Nàng đứng lên muốn chuồn, bị một tay Yến Minh Qua ấn trở về.
Hắn đã cởi ngoại bào ra, từ trên cao nhìn xuống đánh giá nàng: "Vừa rồi không phải còn xung phong muốn quyến rũ ta sao?"
Lâm Sơ: "..."
"Nào có, ta chỉ đùa giỡn với tướng công thôi.." Lâm Sơ ngầm cười.
Khóe mắt Yến Minh Qua bễ nghễ liếc nhìn nàng, dùng chăn bọc người, lại ôm cả người và chăn vào trong ngực, trên tay hắn có thứ gì đó đánh ra ngoài, sau đó cả gian phòng đều lâm vào bóng tối.
Tim Lâm Sơ đập như trống.
Yến Minh Qua chỉ ôm nàng, rốt cuộc không có động tĩnh, hồi lâu sau mới mang theo vài phần ý cười nói: "Nương tử, tim nàng đập có chút nhanh."
Đây là lần đầu tiên Yến Minh Qua gọi nàng là nương tử, Lâm Sơ thế nhưng không kịp phản ứng.
Bất quá nghĩ lại, chính nàng không phải cũng há mồm ngậm miệng gọi hắn là tướng công sao? Một cái xưng hô mà thôi, có cái gì so đo, Lâm Sơ cũng không đặt trong đáy lòng.
Lại nghe Yến Minh Qua nói: "Ta mặc kệ nàng là người hay là yêu, Lâm Sơ, nàng chỉ cần nhớ kỹ, kiếp này, nàng là thê tử của Yến Minh Qua ta, chỉ cần ta còn ở trên đời này một ngày, liền che chở nàng một ngày."
Đây có phải là lời thổ lộ của nhân vật đại phản diện không?